Có tiếng gõ cửa, chẳng thể giữ tôi thêm Tài đanh giọng đáp:
– Mời vào!
Anh ta bước vào phòng nghỉ bên trong, để lại tôi đứng đó nhìn theo, còn chưa thể tiêu hóa những gì vừa xảy ra. Cánh cửa gỗ mở ra Hoàng cũng trở về. Thái độ anh ta đối với tôi thù hằn hơn bao giờ hết.
– Tránh xa tổng giám đốc ra! Cóc ghẻ đừng mơ ăn thịt thiên nga, sẽ thịt nát xương tan đấy!
Âm giọng dọa nạt vang lên bên tai khi anh ta lướt qua tôi. Sao phải sợ con người này chứ, hẳn anh ta không biết tôi đang ở vị trí nào rồi!
– Người phải sợ là anh đấy!
Tôi nhếch nhẹ khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta đe dọa. Gõ cửa phòng nghỉ của Tài, tôi quay đầu lại nhìn Hoàng thách thức. Anh ta sững sờ trước phản ứng của tôi, vội bước đến kéo khuỷu tay tôi giật lại, thốt lên sợ hãi:
– Đừng làm phiền sếp!
Tài mở cửa, đôi mắt nheo lại nhìn Hoàng, anh ta xanh mặt cười cười ngăn cản tôi bước vào.
– Có chuyện gì?
– Không có gì… anh nghỉ trưa đi, em bảo Thúy một chút về công việc thôi ạ!
Tôi nhún vai, cười nói:
– Ăn xong ai cũng mệt cả, xin lỗi sếp tôi vô ý quá!
– Muốn nghỉ hửm?
Tài quan tâm hỏi han. Muốn cười to một tiếng, tôi đắc ý nhìn Hoàng, đáp:
– Tôi nghỉ tại bàn làm việc được rồi!
Tài không nghĩ nhiều, hài lòng “ừm” một tiếng, cánh cửa gỗ đóng sập lại. Hoàng nhũn hai chân, mồ hôi lấm tấm anh ta thở hắt ra như vừa gạt bỏ được một tảng đá nặng.
– Anh Hoàng này, tôi không rõ có phải Linh Chi mua chuộc anh hay không, nhưng tôi nghĩ anh nên thức thời, người ta có câu, gió chiều nào xoay theo chiều ấy sẽ an toàn hơn. Anh yên tâm, tôi chẳng muốn tranh giành vị trí với anh làm gì, nếu anh làm được việc thì sếp cũng chẳng có ý đó đâu!
Anh ta buông thõng hai vai, đôi mắt nhìn tôi nửa dò ý nửa tuân phục đáp:
– Sao cô biết Linh Chi thuê tôi?
– Đến việc sếp đi ăn ở đâu cô ta còn biết. Ngoài anh báo cho cô ta thì còn ai đây?
– Tôi cũng chẳng cần đẩy thuyền cho cô ta. Đơn giản vì cô ta không xứng.
Hoàng bực bội nói. Nghe qua cũng thấy trợ lý này rất mực sùng bái Tài, không đơn thuần chỉ vì anh ta là người được Tài trả lương. Cảm thấy hiểu con người này hơn một chút, tôi mỉm cười gật nhẹ đáp:
– Anh nghĩ tôi không xứng tôi cũng chẳng phản bác anh, chính tôi cũng khuyên sếp như thế, nhưng anh ấy không nghe tôi.
– Cô bỏ bùa gì anh ấy hả?
Tôi phì cười.
– Anh cũng tin có thứ bùa đó à? .
||||| Truyện đề cử:
Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
– Tin chứ sao không? Tôi nghe nói mẹ sếp bị bỏ bùa mà ghen tuông rồi…
Anh ta nói dở vội câm họng, nhìn về phía cửa phòng nghỉ của Tài rồi lảng sang chuyện khác.
– Tôi công nhận là cô đẹp, nhưng người đẹp đâu có thiếu, thế mà sếp vừa gặp cô đã bảo tôi điều tra về cô.
Tôi cứng đờ người nhìn Hoàng không chớp. Dường như đã đến lúc tôi có thể nhờ cậy con người này được khi anh ta yên tâm tôi không có ý định cướp công việc của anh ta.
– Lúc nào… tối thứ sáu tuần trước hay lần tôi bấm nhầm thang máy…
– Cô gặp sếp từ tối thứ sáu tuần trước à?
– À… đúng.
– Thảo nào sếp vì cô mà bước khỏi thang máy, tôi cứ thắc mắc mãi. Bình thường người như sếp chẳng bao giờ nhìn kẻ dưới lấy một lần.
Kiêu ngạo đến thế là cùng! Tôi “ờ” một tiếng, nhớ việc anh ta chia sẻ liền hỏi:
– Vậy anh đã điều tra gì được về tôi?
Thoáng run sợ lỡ Tài biết Tuti không phải con đẻ của tôi nhưng Hoàng đã nói cho tôi yên tâm ngay:
– Thì tôi hỏi những người quanh cô, hỏi mấy bà bán quán nước chứ còn ở đâu.
“Điều tra viên” này nghe chừng hơi gà mờ… mà có lẽ Tài cũng chẳng nghi ngờ gì vì Tuti giống tôi như tạc. Thở hắt một hơi yên trí, tôi tò mò hỏi:
– Anh theo sếp bao lâu rồi, có biết cô gái nào tên Phạm Thanh Thu không?
– Tôi mới vào đây làm khi sếp về nước thôi… chuyện cũ tôi chịu chết.
Anh ta quả nhiên đã hiểu vấn đề, thái độ ngoan ngoãn hẳn. Tôi mỉm cười, xoa hai tay vào nhau:
– Có những chuyện chẳng ai giải thích được, nhưng tôi biết vị trí của mình, anh chẳng cần lo cho sếp anh đâu.
Hoàng ngỡ ngàng nhìn tôi như không tin, chẳng ai tin tôi không có tâm cơ làm sếp bà trong hoàn cảnh này.
– Rồi anh sẽ tin tôi. Thôi tôi mệt rồi, tôi về bàn ngả lưng một chút.
Ghế xoay tôi ngồi có chế độ ngả lưng kê chân rất tiện. Chẳng thể vào giấc tôi chỉ nhắm hờ hai mắt ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Nếu tình cảm Tài dành cho tôi là tình yêu, chắc hẳn chỉ là một cảm giác say mê chóng vánh như nhiều cuộc tình khác trong đời anh ta, không đủ để đặt vào tay anh ta một tờ hôn thú. Bản thân anh ta cũng chẳng khẳng định sẽ cho tôi một danh phận cho dù anh ta theo đuổi tôi, chỉ đơn giản yêu cầu tôi ở bên anh ta cho đến khi anh ta chán. Không ràng buộc… nhưng bù lại tôi cũng sẽ có rất nhiều. Là như vậy nên anh ta chẳng cần tính toán, bởi người vợ chính thức của anh ta sẽ là một kẻ thích hợp với anh ta, với lợi ích gia tộc của anh ta.