Lúc sức lực gần như bị rút cạn sạch, Địch Thâm mới hiểu ra Bùi Chinh muốn nghe cái gì, cậu vụng về nói: "Anh Tiểu Bùi, thích anh, em chỉ thích anh."
Quả nhiên, Bùi Chinh dừng động tác lại, gập người lại gần bên tai Địch Thâm: "Chỉ thích anh thôi sao?"
Địch Thâm nghiêng đầu, đôi mắt thâm tình của Bùi Chinh phản chiếu trong mắt cậu, cậu thở khẽ hai tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu nói: "Ừm, em yêu anh, cũng chỉ thích mình anh."
Bùi Chinh hôn môi cậu một chút, dịu dàng lưu luyến: "Anh cũng yêu em."
Nhưng dường như Bùi Chinh vẫn không định buông tha cậu, điện thoại trước mặt còn chưa bị lấy đi, mồ hôi sớm đã làm ướt màn hình, trong mơ hồ, những chữ viết tình tứ trên màn hình còn đang nói về chuyện lúc cậu huấn luyện quân sự được người khác ngồi chờ, nhìn chằm chằm rất nhiều ngày.
Trong nửa tháng này, cậu điên cuồng ghen ghét với mỗi người trong trường học của Bùi Chinh có thể nhìn thấy anh, nhưng Bùi Chinh cũng ghen ghét với đám người ngày nào được ngồi cạnh theo đuổi cậu từ sáng sớm đến tối, huống hồ, từng lá thư tình công khai kia thật sự không nhìn nổi.
Dường như cậu hiểu được cảm xúc hiện tại của Bùi Chinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play