Tháng Bảy, gần đến kỳ thi cuối kỳ, lại một lần nữa đến trận đại chiến tranh giành suất học thay thế để được vào lớp chọn, học sinh lớp A7 ai nấy đều như sắp đối mặt với kẻ thù lớn, tan học không còn ai muốn tám chuyện nữa, ôm sách vở chăm chỉ không thôi.
Địch Thâm ngồi ở hàng cuối cùng nhìn những người khác bằng ánh mắt lạnh lùng, những người đứng cuối lớp lo lắng thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả những người nằm trong top 5 của lớp cũng căng thẳng vậy chứ, cậu thật sự không hiểu vì sao nhóm học sinh giỏi này lại muốn tham gia sự kiện náo nhiệt như vậy?
Buổi tự học buổi tối bị trường sử dụng để làm kỳ thi thử cuối kỳ môn toán, Địch Thâm nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt một hồi lâu, rồi lấy bút ra nhắm mắt khoanh bừa, ba câu dài một câu ngắn thì chọn câu ngắn nhất, ba câu ngắn một câu dài thì chọn câu dài nhất, khi gặp phải câu hỏi không thể quyết định thì cứ auto chọn C.
Chưa đầy hai phút, cậu đã làm xong các câu hỏi trắc nghiệm, đối với các câu hỏi tự luận, tách riêng từng chữ thì Địch Thâm đều biết rõ ràng, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại không hiểu nghĩa là gì.
Cậu điền đại vài nét bút vào chỗ trống, như thể hiện rằng đã đọc câu hỏi đó rồi.
Làm xong những việc này, tờ đề thi coi như đã làm xong, từ đầu đến cuối cậu cũng không hy vọng gì vào kết quả của mình, vì thế dù không biết làm một câu nào thì tâm trạng cậu vẫn rất tốt.
Một số học sinh phía trước liên tục gãi đầu, vài người khác thì xoay cây bút trong tay như muốn văng ra, Địch Thâm tựa vào tường quan sát xung quanh, cảm thấy hơi nhàm chán.
Trên bàn Đào Ký lộ ra một tờ giấy nháp chật kín chữ, Địch Thâm chống hai tay lên má, nheo mắt nhìn một hồi lâu nhưng không nhìn rõ lắm.
Bỗng nhiên từ bên tai truyền đến tiếng nức nở nho nhỏ, thu hút một số học sinh nhìn sang đó, Địch Thâm quay đầu nhìn theo, phát hiện là Tiểu Miên Hoa, cũng không biết vì sao mà nước mắt cô ấy cứ thế tuôn rơi không ngừng, trông rất đáng thương.
Giáo viên dạy toán từ trên bục giảng đi xuống, dẫn Tiểu Miên Hoa ra ngoài, trong phòng học ầm ĩ một hồi, giáo viên toán lại xuất hiện ở trước cửa, gõ hai cái vào mặt kính thuỷ tinh, ra hiệu mọi người nhanh chóng tranh thủ tiếp tục làm bài.
Phòng học lại quay trở về trạng thái yên tĩnh, Địch Thâm dùng bút chọc chọc Đào Ký phía trước, Đào Ký quay đầu lại: "Anh, có câu nào không biết làm không?"
Địch Thâm cười nhạo một tiếng: "Tôi không biết một câu nào cả."
Đào Ký ra hiệu ngón tay cái với cậu: "Anh chờ chút nha, đợi em làm xong sẽ cho anh chép."
Địch Thâm không thèm để ý: "Ai muốn chép cái đó chứ, không biết thì cũng chẳng cần làm."
Đào Ký suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, tuy rằng thành tích của anh Địch nhà cậu ta không được tốt, nhưng sẽ không làm những trò gian lận kia, bình thường cũng chỉ chép bài tập để đối phó với việc kiểm tra bài, nhưng đến lúc thi thì cậu lại chẳng buồn chép.
Địch Thâm chỉ về phía chỗ ngồi của Tiểu Miên Hoa, Đào Ký hiểu, nói với cậu: "Lại thêm một người điên nữa rồi, kỳ thi cuối kỳ đến, hai bài thi trắc nghiệm của Tiểu Miên Hoa đã tụt xuống bốn năm hạng, áp lực tâm lý quá lớn."
Địch Thâm "Ồ" một tiếng, biết rằng cũng không phải chuyện gì lớn là được rồi, dù sao Tiểu Miên Hoa cũng đã giúp cậu viết không ít bản kiểm điểm.
"Chỉ thay đổi ba người, không liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy sợ cái gì chứ?" Địch Thâm càng ngày càng không hiểu nổi lối suy nghĩ của những học sinh giỏi này.
Đào Ký thở dài một tiếng, giả vờ nói: "Anh Địch, anh không hiểu cái tâm trạng luôn muốn đứng đầu của bọn em đâu."
Địch Thâm thực sự không hiểu: "Không phải hôm trước cậu bảo cái tên ẻo lả ở bên lớp A10 là hạng nhất sao?"
Biểu cảm của Đào Ký đột nhiên cứng lại, dường như nhận ra mình vừa bị đánh một đòn siêu mạnh, những kỳ thi cuối kỳ đợt trước đều không có Bùi Chinh, cậu ta đã quên điểm mấu chốt này!
Đào Ký lập tức mất hết hứng thú làm bài, cả người như bị rút hết động lực.
Đầu ngón tay Địch Thâm nhẹ nhàng cử động, bút quay hai vòng: "Cậu ta thật sự giỏi đến vậy à?"
Cậu thực sự không nhìn ra Bùi Chinh thông minh đến mức nào, mỗi ngày đều bị người ta bắt nạt như vậy, nào có học sinh giỏi nào lại bị người ta trêu cợt như vậy đâu chứ.
Đào Ký gật đầu: "Trường học bỏ tiền đặc biệt mời học sinh giỏi top đầu về, cách biệt với người đứng thứ hai hơn ba mươi điểm, thực sự không thể nào so sánh được."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Không ngờ là người tài vẫn còn đang giấu nghề đấy!
Địch Thâm vẫy tay: "Được rồi, vậy cậu tiếp tục làm bài đi!"
Đào Ký mất đi động lực, có vẻ hơi mệt mỏi.
"Ít nhất cũng phải cố giành vị trí thứ hai chứ!" Địch Thâm cổ vũ một cách qua loa.
Đào Ký suy nghĩ một chút thì thấy cũng hợp lý, lại cầm bút lên vùi đầu vào làm bài.
Địch Thâm đang chán chường, giáo viên dạy toán dẫn Tiểu Miên Hoa trở lại phòng học, vừa vặn gặp ánh mắt lười biếng của Địch Thâm, Tiểu Miên Hoa đã không còn khóc nữa, được giáo viên toán dịu dàng xoa đầu, đưa trở lại chỗ ngồi.
Sau đó, giáo viên toán quay người lại, ánh mắt nghiêm túc đổ dồn lên người Địch Thâm.
Đây là sự phân biệt đối xử giữa học sinh giỏi và học sinh hư.
Địch Thâm nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã qua một giờ rồi, cậu đứng dậy, cầm tờ bài thi đi đến bục giảng, sau khi nộp bài thì thoải mái rời khỏi lớp học.
Cậu không phải học sinh nội trú, lúc này có thể trực tiếp ra khỏi trường, còn chưa đến giờ tan học, gần như không có ai đi dạo vào lúc này.
Địch Thâm đút tay vào túi đi xuống lầu, khi đi qua lớp A10, cậu vừa liếc mắt qua đã thấy trong phòng học có người đứng dậy, cầm tờ bài thi đi nộp bài, Địch Thâm hơi ngạc nhiên nhìn thêm vài lần, lúc này mới nhận ra người nộp bài vậy mà lại là tên ẻo lả kia.
Cậu ta không phải là học sinh giỏi ư, tại sao lại nộp bài sớm như vậy chứ.
Địch Thâm nhìn theo bóng dáng cao gầy của anh, nhíu mày, tựa vào góc cầu thang ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, chưa đầy nửa phút đã có tiếng bước chân dần dần tiến lại gần, đợi đến khi người đó đến gần cậu, Địch Thâm đột nhiên bật đèn cầu thang lên, ánh đèn chớp một cái rồi tắt, đối phương vô thức di chuyển cánh tay, sau khi nhìn rõ là Địch Thâm, tên ẻo lả đó im lặng dừng bước, giữ khoảng cách an toàn với cậu.
Ồ, học khôn rồi đấy, còn biết tránh xa cậu.
Vì đèn cầu thang bị hỏng nên Địch Thâm không nhìn rõ mặt anh, không biết có phải ảo giác hay không, hành động phản xạ có điều kiện vừa rồi của Bùi Chinh cứ như đang chuẩn bị ra đòn tấn công vậy.
Địch Thâm đã đánh nhau nhiều rồi, cho nên có hơi nhạy cảm đối với vấn đề này, sau khi quan sát Bùi Chinh một lúc, bộ dạng gầy gò trơ xương của đối phương khiến cậu dập tắt suy nghĩ hơi kỳ lạ trong đầu xuống.
Với vóc dáng như vậy của Bùi Chinh, nếu thực sự biết đánh nhau với người khác thì cũng chỉ là làm dáng mà thôi, Bùi Chinh là một tên giỏi giả vờ, cái kiểu giả vờ lạnh lùng bình tĩnh các thứ ấy.
"Đứng xa tôi thế, sợ tôi à?" Địch Thâm nhếch mép, không kiềm chế được nụ cười phóng đãng.
Bùi Chinh im lặng không trả lời.
Địch Thâm nhíu mày, cậu ghét nhất là cái vẻ làm như thanh cao của tên ẻo lả này, như thể việc nói chuyện với cậu sẽ khiến anh tự hạ thấp mình vậy.
Cậu treo trên mặt biểu cảm không hờn không giận, sau một hồi giằng co cũng không còn hứng thú tiếp tục trò chuyện với anh nữa, đứng đợi ở đây để dọa Bùi Chinh đã là hành động trẻ con lúc bốc đồng, với thái độ của đối phương, Địch Thâm cậu đây chưa bao giờ có thói quen dính lấy người không thân thiện với mình.
Hôm nay cậu cũng chẳng muốn gây chuyện phiền phức, nhìn vào hai mắt Bùi Chinh, tay vịn vào lan can cầu thang, nương theo lực quán tính trực tiếp trượt thẳng xuống.
Lúc này Bùi Chinh mới hơi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Địch Thâm, trong ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Tâm trạng tốt của Địch Thâm bị khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Chinh phá hỏng, cậu cảm thấy không thoải mái trong lòng, hơi hối hận vì vừa rồi mình rời đi quá nhanh, không gây chuyện với Bùi Chinh.
Cậu đi dọc theo lề đường, chơi đùa với cây cỏ bên đường cho đến khi tới cổng trường, một chiếc xe hơi màu đen đang đứng đợi cách đó không xa, khi Địch Thâm tiến lại gần, đèn xe sáng lên, Địch Thâm bị chói mắt, giơ tay lên che ánh sáng, bước nhanh đến mở cửa xe ra.
Cậu ngồi vào trong xe, nhiệt độ điều hòa trong xe chỉnh độ ấm vừa phải, Địch Thâm ngửa người tựa vào ghế sau, lau lớp mồ hôi mỏng trên trán: "Chú Trịnh, lần sau đến đón cháu thì đừng có bật đèn xe, chói mắt quá, không cần bật thì cháu cũng tìm được mà."
Chú Trịnh đáp lại một tiếng, nhìn qua gương chiếu hậu: "Hôm nay Thâm Thâm không mang cặp sách à?"
Địch Thâm đúng là hai tay trống trơn lên xe, bây giờ chỉ mới tám giờ tối, về nhà cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng, Địch Thâm không mang cặp sách về sẽ lại khiến phu nhân rầy la.
Địch Thâm mang cặp sách theo cũng chỉ để làm dáng, hôm nay sau khi nộp bài xong cũng chẳng nhớ tới việc này, bây giờ cũng lười quay lại lấy, xua tay: "Không sao, cháu sẽ vào phòng đọc sách chịu đựng một đêm vậy."
Vừa hay cuốn sách lần trước cậu hứa với Tiểu Miên Hoa vẫn chưa đem theo.
Sau khi về nhà, Địch Thâm không muốn nghe mẹ mình lải nhải nên bước nhanh như bay vào phòng đọc sách, cậu chọn đại một cuốn sách bất kỳ rồi tựa vào trên ghế ngủ gật.
Cửa phòng đọc sách được mở ra, Địch Thâm nhanh chóng mở mắt, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tay cầm sách giả vờ tỉnh táo.
Mẹ Địch mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, tóc xõa trên vai, trên người không biết dùng cái gì mà mùi thơm tỏa ra bốn phía, bà bưng sữa và hoa quả đi vào, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Địch Thâm thì không nhịn được mà nở nụ cười.
Mẹ Địch nhàng đặt cốc và đĩa lên bàn, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Gần đây học hành có mệt mỏi không con?"
Địch Thâm đã tỉnh táo trở lại, nghe thấy câu hỏi này thì bỗng hơi khựng lại, câu này cậu nên trả lời thế nào đây?
Cậu có khi nào phải mệt mỏi với bài vở và chuyện học hành đâu?
Địch Thâm ho khan một tiếng, chọn câu trả lời tiêu chuẩn nhất để lảng tránh: "Cũng ổn ạ!"
Mẹ Địch lại nói: "Các con sắp thi cuối kỳ rồi đấy, gần đây chăm chỉ một chút đi nhé."
Chăm chỉ? Chăm chỉ cái gì cơ?
Địch Thâm chạm tay vào đĩa hoa quả, tùy ý nhặt một cái gì đó cho vào miệng, nước trái cây bắn tung tóe, ngọt quá!
Cậu mơ hồ đáp lại một tiếng: "Vâng ạ, mẹ, mẹ đi ngủ đi, đừng làm phiền con nữa."
Mẹ Địch cũng thuận theo đi ra khỏi phòng, Địch Thâm thở phào nhẹ nhõm, mẹ cậu trước giờ vẫn luôn là "vợ hiền dâu thảo" không hay biết gì, đến nay vẫn không biết thành tích đếm ngược từ dưới lên của Địch Thâm, ba cậu vẫn luôn ngày ngày an ủi vợ, bảo con trai học lớp chọn mà, đừng lo lắng.
Nhưng vấn đề là, suất ở lớp chọn này là nhờ ba cậu mua được.
Địch Thâm nhấn trán, chuyện bình thường còn có thể lừa được, nhưng thi đại học thì không dễ giải quyết, mẹ cậu sớm muộn gì cũng phải đối mặt với kết quả học tập rối tung rối mù của cậu, không biết có nên cảnh báo trước cho mẹ một chút không, ít nhất khi đó cũng có sự chuẩn bị tâm lý trước. ( truyện trên app T Y T )
Nửa đêm, Địch Thâm chán nản vì phòng đọc sách không có giường, cậu tựa vào ghế ngủ thực sự không thoải mái, liếc mắt nhìn thời gian trên cổ tay, giả vờ cũng được hơn hai tiếng rồi, chắc cũng đủ rồi nhỉ.
Cậu vọt đi tắm rửa xong rồi phóng lên trên giường, mí mắt đã không thể mở ra được nữa, chưa kịp chơi hai ván rắn săn mồi để thôi miên thì đã tiến vào mộng đẹp.
-
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào, Địch Thâm không hiểu chuyện gì nhìn sang, phát hiện mình đang ở trong sân bóng rổ của trường, trong lúc cậu đang ngẩn ngơ, đã có người thúc giục cậu: "Anh Địch, đừng ngẩn ngơ nữa, nhanh chóng chuyền bóng đi!"
Địch Thâm vô thức chuyền bóng cho người đang nói chuyện, người đó nhận bóng, nhảy tại chỗ một cái, ném bóng ra, chính xác rơi vào rổ, trọng tài bên sân ra dấu hiệu, ý nghĩa là đội của họ vừa ghi được ba điểm.
Trận đấu tiếp tục, bóng lại đến tay Địch Thâm, cậu vừa mới định chuyền bóng, khoé mắt liếc thấy một người lao về phía mình, Địch Thâm híp mắt, ôm bóng lách một bước, vừa vặn tránh được người lao đến, mắt thấy người đó đã ngã mạnh vào nền đất.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, Địch Thâm giơ hai tay lên, nhếch mày nói với người dưới chân: "Trận đấu tệ hại như vậy mà cậu cũng chơi bẩn à? Có biết xấu hổ không đấy?"
Ý thức của cậu có hơi mơ hồ, không rõ tại sao mình lại ở trên sân bóng, nhưng cảnh này dường như đã từng quen thuộc, hình như cậu đã từng trải qua rồi.