Hai người men theo con ngõ nhỏ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua trước quán ăn gia đình kia, hai mắt Địch Thâm nhìn vào trong, Bùi Chinh để ý thấy, hỏi cậu: “Ăn chưa no à? Lại vào ăn thêm chút nữa không?”
Địch Thâm nghiêng đầu nhìn Bùi Chinh: “Không phải lúc trước nửa ngày cậu cũng không nghẹn ra được nửa câu sao? Sao giờ miệng rộng thế?”
Bùi Chinh bèn không thèm quan tâm cậu nữa.
Địch Thâm thấy anh lại thực sự im lặng không để ý đến mình nữa, trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu: “Không ăn, sắp vào giờ học rồi, tôi đến phòng khám lấy ít thuốc đã.”
Bùi Chình “ừm” một tiếng, lại tiếp tục rảo bước đi cùng Địch Thâm.
Địch Thâm đợi vài phút, thấy Bùi Chinh lại khôi phục bộ dạng lúc trước, cậu cảm thấy hơi chán nản: “Này, đồ ẻo lả, cậu đừng lại im lặng như thế!”
Bùi Chinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Địch Thâm dịch ra cách anh nửa bước chân: “Rồi, sau này không gọi cậu là đồ ẻo lả nữa, tôi gọi cậu là đại ca, ok chưa?”
Bùi Chinh khẽ nhếch môi: “Không cần, cậu còn lớn hơn tôi hai tháng.”
Địch Thâm liếc anh: “Cái này mà cậu cũng biết?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play