Bùi Chinh nhìn cậu vài giây, hơi thở dài, sau đó đi đến trước mặt cậu, giữ chặt cánh tay cậu rồi kéo lên, để Địch Thâm khoác vai anh đi về phía trước, giọng nói lạnh lùng: “Cậu yên phận một chút, nếu không tôi sẽ vứt cậu xuống.”
Anh giống như đang dọa trẻ con, Địch Thâm choáng váng hơn nửa ngày mới đáp lại một câu: “Bùi Chinh, tôi vẫn còn tỉnh táo đó!”
Bùi Chinh cười nhạo cậu: “Vậy cậu tự đi thử xem?”
Địch Thâm cảm thấy một Bùi Chinh như vậy có chút xa lạ, nhưng đầu óc mông lung không cho phép cậu nghĩ quá nhiều, rất nhanh cậu đã từ chối: “Không tự đi đâu.”
Có lẽ là do vừa bị bỏ rơi một lần nên đã nếm được mùi đau khổ, cho nên đoạn đường này Địch Thâm vô cùng nghe lời, kêu đừng cử động thì sẽ không cử động, thậm chí cậu còn định trèo thẳng lên lưng Bùi Chinh, lấy việc này để che giấu sự thật bản thân đi đứng nghiêng ngã.
“Cậu bị sốt, không phải say rượu, sao lại cư xử thành như vậy.” Bùi Chinh có chút cố sức kéo Địch Thâm ra khỏi lưng mình một chút.
Cả người Địch Thâm đều dựa vào người Bùi Chinh: “Tôi đau đầu.”
Lý do này khiến Bùi Chinh không thể cãi lại, có lẽ là do phát hiện điều này nên Địch Thâm liên tục dùng nó để làm lý do, quả nhiên Bùi Chinh không hề nói gì.
Cánh tay phải của Bùi Chinh vì phải chống đỡ cân nặng cả người Địch Thâm nên đi hơn một trăm mét đã bắt đầu nhức mỏi, Địch Thâm còn dựa về phía anh, Bùi Chinh chỉ có thể dừng lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play