Địch Thâm vốn cũng chỉ là hành động theo lẽ thường thôi, nhưng khi bị Bùi Chinh đơn độc hỏi ra như thế, ngược lại có hơi kỳ lạ: “Cậu đừng có nhỏ nhen như thế, cũng chỉ là mượn bộ quần áo lau ít mồ hôi thôi mà.”
Bùi Chinh im lặng mất vài giây, sau đó mới chán ghét nói: “Tự dùng quần áo của cậu mà lau đi.”
Cũng thật đúng là nhỏ mọn, tính ngang bướng của Địch Thâm lại nổi lên, lại cọ cọ lên vai anh mấy cái: “Cứ không đấy!”
Cánh tay Bùi Chinh động đậy, dường như đang muốn tìm kiếm cái gì đó, tiếng chuông cảnh giác trong lòng Địch Thâm reo vang, cậu vội vã nói dịu: “Được rồi được rồi, nghe cậu đó, tôi không lau nữa, được không?”
Thật tình thì quán net này cậu cũng mới đến được có vài lần, có cảm thấy quen thuộc với dãy ghế kia thì cũng không có gì bất thường cả, nhưng sâu trong ngóc ngách thế này thì thật sự là vẫn không hiểu rõ lắm.
Cánh cửa sắt là do Bùi Chinh mở ra, mở ra từ bên trong thế nào thì Bùi Chinh rõ hơn so với cậu, bây giờ nếu mà đắc tội với Bùi Chinh, khiến cậu ta mở cửa đi mất, thế thì gần như cả ngày phải chịu cô đơn lẻ bóng một mình rồi.
Địch Thâm vừa dỗ dành Bùi Chinh vừa ôm anh chặt thêm, cuối cùng, Bùi Chinh dừng lại, thấp giọng nói một câu: “Buông tôi ra.”
Địch Thâm siết chặt cánh tay rồi lắc đầu nói: “Không được, buông cậu ra thì cậu sẽ ra ngoài bán đứng tôi mất.”
Bùi Chinh hình như bị Địch Thâm chọc tức rồi, anh im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Tôi không ra ngoài.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT