Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Dư Vấn nhận thấy Thụy Thụy khác thường. Không muốn ăn cơm, nuốt đặc biệt khó khăn, Dư Vấn vội vàng xoa trán con gái, quả nhiên bắt đầu sốt.
Là ngày hôm qua uống coca, làm amiđan bị viêm lại phát tác cấp tính. Người khác có ăn gì Thụy Thụy cũng muốn, nhưng cơ thể lại quá yếu.
Dư Vấn không kịp rửa mặt đánh răng, vừa đo nhiệt độ cơ thể cho con gái, vừa vội đi bấm dãy số quen thuộc:
“Alo, chào anh, là phòng khám của bác sĩ Triệu ạ?”
Sau khi nhận được đáp án rồi, cô lập tức hỏi: “Xin hỏi hôm nay có khám bệnh không?”
“Xin lỗi, hôm nay chưa đến giờ khám.” Quả nhiên, đáp án của y tá làm cho người ta rất thất vọng.
Thái độ làm việcc của bác sĩ Triệu Sĩ Thành rất có trách nhiệm, không sơ sài giống như phần lớn bác sỹ bệnh viện, hơn nữa anh am hiểu đông tây y kết hợp, kê đơn đúng với tình trạng của từng đứa trẻ, cũng không như những bác sĩ khác vì thuốc đắt mà kê bừa, cho nên danh tiếng phòng khám của Triệu Sĩ Thành khá tốt. Đặc biệt hai năm này, bác sĩ Triệu Sĩ Thành rất nổi tiếng, căn bản là rất khó cầu.
“Năm giờ sáng mai bắt đầu phát số, bảy giờ khám sao?” Cô vịn trán, hỏi rõ ràng trước.
“Không phải, hiện tại bình thường 4 giờ rưỡi bắt đầu phát số.” Y tá thở dài. Các cô cũng không muốn sớm như vậy, nhưng mà bình thường ba bốn giờ bệnh nhân chờ ở cửa rất nhiền, các cô vừa mở cửa chưa đến 10 phút đã hết số khám.
Dư Vấn cảm thấy rất đau đầu, ôm Thụy Thụy nửa đêm ngồi chờ ở phòng khám, nhưng lại phải giành số cùng những người phụ nữ trung niên kinh nghiệm kia, làm cô gặp một lần là bị khủng bố một lần. Nhưng còn cách khác sao? Trước mặt bệnh tật, mọi người đều ngang hàng. Mà Thụy Thụy nhà cô từ bé đến lớn, chỉ có bác sĩ Triệu Sĩ Thành mới có thể điều trị được.
Cúp máy, cô lấy nhiệt kế trong miệng con gái ra, nhìn vào, quả nhiên là 38.7 không khác gì so với tay cô đoán qua. Cô bận rộn bắt đầu gọi điện thoại, giúp con gái xin nghỉ ở nhà trẻ, gọi điện thoại cho trợ lý dặn dò chuyện công việc.
Mỗi lần Thụy Thụy bệnh, nhanh thì ba ngày, chậm thì cũng một tuần, trong lúc đó cô căn bản không thể làm việc bình thường. Cô cũng biết, trên tay mình còn có vài hợp đồng rất quan trọng cần đàm phán, nhưng dù cô có gửi Thụy Thụy cho người khác, bản thân cũng không thể chuyên tâm làm việc, sức khỏe của con gái mới là quan trọng nhất, ngàn vàng cũng không thể đổi lấy.
“Mẹ, con khó chịu.” Cả hai má của Thụy Thụy đỏ lên, cảm thấy đau đầu lại mệt mỏi, lại còn không quên nói giỡn, “Mẹ, con không nên ngăn cản mẹ “câu” bác sĩ Triệu, nếu ngày hôm qua mẹ “câu” được, hôm nay con còn được liệt vào trường hợp đặc biệt có thể đi khám bệnh.”
“Câu” cái gì, khó nghe như vậy! Nhưng cá tính của cô rất mạnh, quả thật muốn quen bác sĩ Triệu, vì Thụy Thụy rất muốn làm bạn với anh, nhiều lúc cũng dễ lợi dụng. Ví dụ như bây giờ. Chỉ là số lần thất bại của cô nhiều lắm.
Cô ôm con gái, nhẹ nhàng mà vỗ, dùng giọng mềm nhẹ dỗ nói: “Thụy Thụy ngoan, Thụy Thụy ngủ một giấc là được rồi.” Bình thường con gái cô rất đáng yêu, chỉ có những lúc này mới buồn bã như quả cà tím một chỗ.
“Mẹ, con muốn nghe mẹ hát.” Thụy Thụy không ngủ được, cau mày, ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn cô.
Hát ư, cô sẽ không hát đâu. Nhưng vì dời lực chú ý của con gái, không bị cơn đau hành hạ, cô vẫn kiên trì cất giọng:
“Tổ quốc chúng ta là vườn hoa, trong vườn hoa có hoa rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống chúng ta, trên mặt mỗi người là nụ cười vui…”
“Con không thích nghe, khó nghe muốn chết…” Thụy Thụy không kiên nhẫn cắt ngang ngũ âm không được đầy đủ của mẹ.
Dư Vấn tức giận, “Không hát nữa!” Ngoài Thụy Thụy, cho tới bây giờ cô chưa từng mất mặt thế bao giờ, con gái lại còn không cảm kích, rất thương tâm mà!
“Mẹ, con muốn nghe Không kịp nói yêu anh.” Thụy Thụy bắt đầu đề nghị.
“Mẹ sẽ không hát.” Thụy Thụy đã gần mười bốn cân, bế con gái cũng hơn mười phút, nhưng cô tuyệt đối không mệt.
Quen rồi, thật sự đã quen rồi. Rất khó tưởng tượng, cô trước kia là đại tiểu thư đến xách dưa hấu cũng thấy nặng.
“Mẹ, con đau đầu lắm…” Thấy cô không đồng ý, Thụy Thụy bắt đầu chơi xấu làm nũng.
Bình thường khi bị bệnh, Thụy Thụy rất khó thu phục. Thở dài, cô thật sự không lay chuyển được con gái rồi…
“Mộng như hoa, là chúng ta gặp lại ngắn ngủi, mưa phùn triền miên, son lệ rơi xuống trong miệng, thầm nghe tiếng gió, đau lòng, kiếp này đã không thể tìm kiếm… Mất đi dung nhan thở dài…”
Âm cổ của Dư Vấn không được đầy đủ, hát lên có điểm buồn cười, nhưng mà giọng cô hiếm khi dịu dàng như thế, thật ra khá êm tai.
Thụy Thụy nghe đến im lặng, lẳng lặng nói một câu nghiêm túc: “Mẹ, Phái Lâm yêu thầm Tĩnh Uyển!”
Dư Vấn nhất thời cười khổ.
“Yêu, rất yêu.”
Trẻ con bây giờ trưởng thành rất sớm, động một cái lại hỏi đến vấn đề yêu hay không yêu, hơn nữa khi xem cảnh hôn nhau còn không chuyển tầm mắt, hại cô đổ mồ hôi một bữa.
“Nhưng anh ta vì sao có thể hi sinh Tĩnh Uyển vì giang sơn chứ?” Thụy Thụy dường như suy nghĩ rất phức tạp.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Thụy Thụy, có nghe qua câu? Loạn thế anh hùng. Đàn ông có rất nhiều loại, có một loại đàn ông, lòng tham của họ rất lớn, trên vai chịu trách nhiệm rất nặng, tình yêu chỉ là một phần, làm phụ nữ, cô chỉ có thể đi theo bước anh, mà không phải yêu cầu anh biến thành dáng vẻ cô muốn.”
“Họ sẽ ở cùng nhau, đúng không?” Thụy Thụy mặc kệ, nó chỉ hỏi đến kết cục.
Nó rất thích bộ phim này, nhưng một tuần mẹ chỉ đồng ý cho nó xem một tập, làm hại nó nhìn thấy Phái Lâm và Tĩnh Uyển chưa lập gia đình mà đã sinh tình cảm.
“Lòng tin và trách nhiệm, đây là tảng đá giữa họ, nếu như không có hai thứ đó, hai người họ sẽ ở cạnh bên nhau.” Cô giải thích.
Trong phòng, Hạ Nghị bị đánh thức, anh chỉ cần ngủ không đủ giấc sẽ tức giận rời giường.
Anh mở cửa phòng, không vui, “Sáng sớm, hai mẹ con đang nói thầm cái gì?” Không phải hát tình ca thì thảo luận phim nhiều tập, thật là nhàm chán!
Hơn nữa ghét nhất là, Thụy Thụy mới năm tuổi, cô lại nói gì với con gái vậy, có phải không thấy anh khó chịu, muốn làm hư con gái anh không?
“Thụy Thụy hơi sốt, anh nhẹ giọng một tý đi.” Dư Vấn cũng không quay đầu lại, vẫn vỗ nhẹ con gái như cũ.
Thảo luận mệt mỏi, vẻ mặt Thụy Thụy ủ rũ mắt đã dần dần nhắm lại. Chỉ cần ngủ thiếp đi, con gái sẽ chịu bớt đau đớn một chút. Mỗi lần Thụy Thụy sinh bệnh, cô cũng rất muốn thay thế nó chịu khổ, nhưng mà trước mặt ốm đau, nào ai thay thế được ai.
Nghe con gái bị sốt, anh cả kinh, bước nhanh đến: “Sao không đưa con vào viện? Còn đừng đây làm gì?”
“Chưa đến giờ khám của Triệu Sĩ Thành, em đã cho con uống hạ sốt, xem tình hình trước, nếu không hạ sẽ đến viện.” Có thể chịu được thì chịu một lát, đến bệnh viện lại phải uống khánh sinh.
Vừa nghe con gái anh sốt còn chưa đưa đi viện, Hạ Nghị giận dỗi đưa tay muốn ôm con gái: “Em không đưa, anh đưa!”
Cô không đưa, kiên trì, “Em nói, không đưa!”
“Có phải em muốn giết con gái anh không, con ngất thì sao?” Anh tức giận.
“Uống nhiều kháng sinh cũng không tốt gì! Anh căn bản chưa từng nuôi con, anh không thể hiểu!” Cô không muốn cãi nhau với anh, nhưng cô kiên trì không nhường nửa bước.
Anh căn bản chưa từng chăm con, nhiều nhất tâm tình tốt thì vui đùa với con gái vài lần. Bệnh này của Thụy Thụy, cô biết nên xử lý thế nào, nhưng mà anh không thể!
“Anh không hiểu? Tuy anh không hiểu, nhưng ít nhất anh có thể đưa con vào viện!” Hai năm đầu, quan hệ của họ lạnh như băng, anh căn bản chỉ mặc kệ cô.
Sau đó vì con gái, tình hình này cuối cùng được cải thiện, nhưng quan hệ của họ vẫn rất kém, động một cái lại cãi nhau.
“Em nói không đi bệnh viện sẽ không đi bệnh viện, con gái là em sinh, sức khỏe của nó do em chịu trách nhiệm!” Cô bướng bỉnh.
“Tống Dư Vấn, em thật ác độc!” Nghe vậy, anh giận đến nở nụ cười.
Cô lườm anh. Cô không tủi thân, tuyệt không!
“Đúng vậy,con gái của em, con gái của mình em!” Anh tức chết rồi, nhíu mày cười lạnh, “Được, Hạ phu nhân vậy em phụ trách con gái của em đi! Hạ tiên sinh tôi sẽ ra ngoài sinh con với một người phụ nữ khác, nhìn Hạ phu nhân em nuôi con khỏe mạnh, hay là Hạ tiên sinh tôi nuôi con tốt!”
※※※※※※※※※※※※※※
Trong lễ khai giảng đón sinh viên năm nhất, anh chỉ thấy được Tống Dư Vấn.
“Hiểu Văn đâu?” Anh giữ lấy Tống Dư Vấn chất vấn, bởi vì các cô là bạn tốt nhất.
Từ đêm sinh nhật đó về sau, dù anh gửi bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cú điện thoại cho Hiểu Văn, cô cũng không gặp anh. Cho nên, anh đành phải tìm Tống Dư Vấn giúp đỡ. Chỉ cần có thể hẹn được Hiểu Văn, anh tin dùng mị lực và tình cảm của họ, vấn đề gì của anh và bạn gái cũng có thể giải quyết.
“Anh Nghị, Hiểu Văn thi vào đại học với em, vẫn lấy mục tiêu đại học làm trọng, hai người bình tĩnh vài ngày đã, chuyện tình cảm sau rồi hãy nói.” Nhưng Tống Dư Vấn hiểu biết tình hình rồi lại khuyên anh như vậy.
Bị khuyên bảo như vậy xong anh cũng tỉnh táo lại. Thành tích của Hiểu Văn không cao như Dư Vấn, nếu muốn thi tốt thì phải khá khổ công. Cho nên, anh nghe theo đề nghị của Dư Vấn, hơn một tháng kia cũng không liên lạc với bạn gái. Tiếp sau đó là nghỉ hè, anh phải đến công ty ba thực tập, công việc rối tinh rối mù.
Theo miệng Dư Vấn, anh đã biết thi vào trường đại học rồi, Hiểu Văn về nhà nghỉ hè, Hiểu Văn đã đỗ nguyện vọng hai. Anh rốt cục thoáng an tâm. Nhưng mà, anh không ngờ trong hàng ngũ sinh viên năm nhất, anh gặp được Tống Dư Vấn lại không nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn.
“Cậu ấy tình nguyện đến Tây An học đại học.” Tống Dư Vấn nói cho anh.
Anh kinh ngạc.
“Cậu ấy cố ý thi rất xa, bởi cậu ấy muốn chia tay, muốn cách xa anh một chút.”
Mà Tống Dư Vấn chết tiệt giờ mới nói cho anh biết!
Mà anh cứ như vậy, dù chết cũng không hiểu!