Mộ Tư Đồng vẫn duy trì tư thế ôm cổ, hai chân quấn chặt bên hông anh.

Hai ở ở khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được cơ bắp của Phó Chính đang căng lên vì gắng sức.

Tư thế này thật xấu hổ vì cô vẫn đang là một thằng đàn ông.

Mùi thơm từ người phụ nữ trong ngực vương vấn trong hơi thở của Phó Chính. Sắc mặt anh thay đổi, nghiêng đầu tránh đi.

Giọng nói hơi trầm xuống: "Sao còn chưa xuống?"

"Xuống, xuống.."

Mộ Tư Đồng cúi đầu ngại ngùng rồi nhảy ra khỏi người anh.

Cô đứng trước mặt Phó Chính, không dám náo loạn nữa. Lúc này nhìn cô giống như một học sinh bị mắc lỗi, hai tay chắp ở sau lưng.

Phó Chính dựa vào khung cửa, nhìn vào căn phòng phía sau lưng cô.

Động tác ngẩng đầu lên khiến cho yết hầu lại càng lộ rõ.

Lâm Nghị vứt rác xong liền quay lại chỗ hai người bọn họ. Liếc một cái chợt thấy bọn họ giống như đang giảng bài.

Anh đặt bàn tay to lớn lên vai Mộ Tư Đồng và kéo cô lại gần mình hơn.

Vừa say sưa nói vừa ghé đầu và mặt Mộ Tư Đồng.

"Tôi nói cho cậu biết, Mộ Tư, trong phòng cậu xuất hiện một con gián chứng tỏ trong lúc câu ngủ có cả tổ gián đang chờ cậu. Nào là tổ tiên gián, con cháu gián.."

Phó Chính giơ tay đẩy mặt của Lâm Nghị sang một bên, cắt đứt lời còn chưa nói của cậu ta.

"Lâm Nghị, cậu rảnh lắm sao? Đi làm việc của mình đi."

Anh nghiêm mặt nói xong, kéo Mộ Tư Đồng với khuôn mặt đang tái nhợt về phía mình.

Nhìn cô chằm chằm.

Lúc này trong đầu Mộ Tư Đồng toàn bộ là hình ảnh mà Lâm Nghị vừa vẽ cho cô, không thể gạt ra khỏi đầu.

Vừa rồi anh ta đã đem con gián đó bỏ đi đâu?

Liệu nó còn sống hay không?

Ngay lúc cô đang mất hồn, giọng nói lạnh lùng của Phó Chính vang lên trên đỉnh đầu: "Đi với tôi."

Nói xong liền nhấc chân đi, không chờ cô đồng ý.

Cho tới khi Mộ Tư Đồng kịp phản ứng lại thì anh đã đi xa được một đoạn.

Cô mỉm cười, chỉ kịp chạy vào phòng lấy đôi dép lê sau đó liền đuổi theo.

"Đội trưởng Phó"

"Chờ tôi!"

Người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại. Mộ Tư Đồng phanh không kịp nên tông mạnh vào lưng anh.

Trán đập mạnh vào tấm lưng rắn chắc gây đau đớn vô cùng.

Khóe mắt Mộ Tư Đồng hồng lên, hốc mắt dâng lên một chút nước mắt sinh lý.

Cô nâng tay ôm trán rồi ngước nhìn người đàn ông bất ngờ dừng lại trước mặt.

Phó Chính đứng thẳng, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo chiếu sáng những đường nét trên khuôn mặt càng làm tăng vẻ nam tính.

Anh đã không còn chút dáng vẻ thiếu niên ngây ngô ngày nào mà thay vào đó là sự trưởng thành vững vàng của một người đàn ông.

Mộ Tư Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh trong giây lát.

Người đàn ông trước mặt là niềm tin của cô trong suốt mười năm qua.

Cô gần như đã quên mất hình dáng của chàng trai trong phòng piano chiều hôm đó.

Phó Chính cau mày nói: "Nói nhỏ chút."

Mộ Tư Đồng ậm ừ một tiếng. Sau đó cô ngậm miệng lại và đi theo sát phía sau anh.

Cho tới khi hai người dừng lại trước một căn phòng trên tầng ba.

Phó Chính mở cửa, hất cằm vào bên trong.

"Vào đi."

Mộ Tư Đồng khoanh tay tiến vào trong phòng, trên miệng còn nhếch lên một nụ cười.

Căn phòng sạch sẽ, có giường, bàn ghế đồng bộ, trên bàn cạnh giường có một chiếc đèn.

Ánh sáng vàng từ chiếc đèn tỏa ra làm cho căn phòng trở nên ấm áp hơn.

Mộ Tư Đồng cẩn thận nhìn xung quanh một lượt cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc giường được sắp xếp gọn gàng.

Ga giường màu trắng phẳng phiu. Chiếc chăn cũng được gấp gọn gàng, hoàn toàn khác xa với chiếc chăn bị cuộn tròn của cô. Thực sự nhìn nó như một tác phẩm nghệ thuật.

Phó Chính đi tới trước bàn, kéo ghế ngồi xuống.

Tựa người vào ghế, chân bắt chéo lên, cả người trông có vẻ lười biếng.

Đôi mắt anh thâm trầm. Anh giơ tay lên chỉ vào chiếc giường bên cạnh.

"Ngủ đi."

Mộ Tư Đồng đứng một chỗ hai tay đan vào nhau không hề động đậy.

Cô nhìn chiếc chăn trên giường. Vẫn là có chút do dự. Với cái tư thế ngủ của cô, e là ngày mai chiếc chăn này không thể trở về hình dạng cũ.

Phó Chính thấy cô còn đứng đó thì nhíu mày.

"Muốn đứng ngủ sao?"

Mộ Tư Đồng xấu hổ gãi đầu: "Tôi sợ làm loạn chăn mền của anh."

Làm loạn rồi cô cũng không biết gập lại.

Khóe môi Phó Chính nhếch lên, dịu dàng nói: "Ngày mai tôi sẽ dọn, mau ngủ đi."

Mộ Tư Đồng choáng váng vì chút hạnh phúc đột ngột này. Cô vui vẻ cởi dép ra và nằm xuống giường của anh.

Sau nhiều lần đấu tranh nội tâm, cô vẫn không rũ chăn của anh ra. Tự mình cuộn tròn người lại và ngủ.

Phó Chính nhìn thấy mọi hành động của cô, nhẹ nhàng thở dài. Sau đó anh đứng dậy, đem chăn bông đắp lên người cô.

Sau đó lại tiếp tục ngồi xuống ghế và xem tiếp tài liệu.

Mộ Tư Đồng vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, đôi mắt đen láy cong lên.

Mùi thơm thoang thoảng trong chăn cũng giống như mùi thơm trên người Phó Chính.

Cô trốn dưới chăn cười khúc khích, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía anh.

Trái tim đập loạn xạ.

Như vậy có thể coi như là đang ngủ cùng Phó Chính hay không.

Cô cố chịu đựng sự hưng phấn trong lòng, cố nén nói: "Anh không ngủ sao?"

Nhường giường cho cô rồi, anh sẽ ngủ thế nào?

Phó Chính không ngẩng đầu lên: "Tôi có việc cần làm."

Vừa nói tay vừa lấy thêm hai tập tài liệu ở bên cạnh.

"Giường này khá lớn, tôi cũng nhỏ con, có thể cùng nhau.."

Đôi mắt nguy hiểm của Phó Chính nheo lại: "Nếu còn nói linh tinh thì lập tức trở về tổ gián của cậu đi."

Quả nhiên, Mộ Tư Đồng lập tức ngậm miệng và nhắm mắt lại.

"Đều là đàn ông, sợ cái gì?" Mộ Tư Đồng không cam lòng lầu bầu thêm một câu.

Phó Chính cười lạnh.

Đều là đàn ông sao?

Con bé này lá gan cũng không nhỏ.

Mộ Tư Đồng không dám tiếp tục càm ràm, chỉ nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương thơm ngát này bao quanh mình.

Bên cạnh là anh, trên người lại là chăn của anh.

Cô ngủ mơ còn cười thành tiếng.

Sáng sớm..

Phó Chính chạy bộ trở về. Vừa tiến vào phòng, anh đưa lưng về phía giường định cởi chiếc áo đã bị thấm ướt mồ hôi.

Mộ Tư Đồng cũng đã tỉnh lại, vốn dĩ muốn lên tiếng.

Nào biết Phó Chính lại bất ngờ cởi quần áo trước mặt cô, toàn bộ cơ trên tấm lưng đều căng cứng.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao cổ họng cô cảm thấy khô khốc.

Đáng tiếc là không kịp lấy di động để chụp lại.

Phó Chính nghe thấy phía sau có tiếng động lúc này mới nhớ ra là trong phòng còn một người khác nữa. Chiếc áo đang bị cởi tới ngang vai lại bị kéo xuống.

Ngực phập phồng do vừa chạy cả một quãng đường dài, từng giọt mồ hôi cũng từ từ chảy xuống.

Mộ Tư Đồng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nam tính trước mặt mình.

Cô vô thức nuốt nước bọt một cái rồi lại cong môi không biết xấu hổ nói: "Anh cứ tiếp tục đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play