Thẩm Ích đã hôn mê một ngày. Đại phu tới băng bó vết thương và kê thuốc nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm.
Vệ Lê đang coi sóc hắn bên giường, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng lạch cạch. Quay lại, nàng thấy bà cụ Thẩm một tay bưng bát, một tay chống gậy run rẩy bước vào.
Vệ Lê vội vàng đứng lên đỡ bà, tiếp nhận cái bát nóng hổi kia: “Bà nội, bát này cho Ký Bình ạ? Nhưng huynh ấy vẫn chưa tỉnh.”
Bà cụ Thẩm lắc đầu, nhìn nàng chăm chú nói: “Đây là canh sườn ta hầm cho con, hai ngày nay bắt con phải chịu ấm ức rồi, do bà nội không tốt, bà nội có lỗi với con.”
“Bà nội đừng nói vậy. Bà nội, nội muốn làm con giảm thọ sao ạ.” Thấy bà nội vẫn cau mày, Vệ Lê ra vẻ thoải mái nói: “Canh này cho con hả? Vậy con ăn nha.” Dứt lời, nàng múc một muỗng lớn đưa vào miệng.
Bà cụ Thẩm muốn nói lại thôi, thoáng thấy Thẩm Ích cựa mình dường như sắp tỉnh lại, vội nói: “Lê nha đầu, vậy sau này con còn kể chuyện cho ta không?”
Vệ Lê bật cười, nói như đang dỗ trẻ con: “Đương nhiên rồi, bà nội đáng yêu như thế, sao lại không kể chuyện cho nội nghe được chứ ạ?”
Bà nội yên lòng khẽ vỗ lên tay nàng, mỉm cười một cách khó hiểu rồi lui ra ngoài và trở tay đóng cửa lại.
Vệ Lê đang buồn bực, bỗng nghe Thẩm Ích sau lưng khẽ gọi nàng hai tiếng.
Lúm đồng tiền xuất hiện, Vệ Lê chạy về bên hắn, ân cần hỏi: “Huynh thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
Thẩm Ích khoác một tay lên trán, cười khổ nói: “Ta thật sự càng ngày càng vô dụng quá, một vết thương nhỏ như vậy mà cũng hành sốt.”
“Xuỳ xuỳ xuỳ, không được phép nói mình như vậy. Vết thương không được xử lý tốt đều sẽ sốt thôi mà.” Vệ Lê cầm chén thuốc qua, nói: “Nào, uống thuốc đi.”
Thẩm Ích yếu ớt muốn ngồi dậy, Vệ Lê rất tự giác tới đỡ hắn rồi thổi từng muỗng thuốc đút cho hắn.
Vị đắng gay mũi, Thẩm Ích nhắm mắt lại. Thừa cơ Vệ Lê cúi đầu thổi thuốc, hắn trộm mở một mắt ra nhìn nàng, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại để nàng từ từ đưa thuốc vào miệng hắn.
Chẳng bao lâu sau, trên đường phố đã được dán đầy bố cáo. “Phi Thoa Ký” bị cấm diễn, Lạc Nguyệt Dung cũng bị cấm diễn ba tháng. Những kim chủ bỏ vốn đều buồn bã ưu sầu, thậm chí có người còn thầm mắng Lạc Nguyệt Dung vài câu.
Doãn Phi Khanh đứng bên ngoài đám đông, âm thầm siết chặt nắm đấm sau lưng. Đây là một cơ hội tuyệt vời dành cho y.
Trên đường về nhà thầy Đỗ, y luôn suy nghĩ về giọng hát, đôi chân vô thức múa bộ khi diễn tuồng, vậy nên những cụ già đụng phải y đều tưởng y bị trúng tà.
Chưa bước vào nhà, mùi hoa hoè xộc vào mũi đã quyến rũ linh hồn y.
Y rẽ vào sân và không ngoài suy đoán thấy Vệ Lê đang cười nhẹ nhàng chờ y.
Vệ Lê mang cho hắn một cái ghế nhỏ. Hai người ngồi xuống bên bàn đá rồi cùng nhau cầm một miếng bánh hoa hòe lên.
“Học thế nào rồi?” Hầu như ngày nào Vệ Lê cũng ghé quá để hỏi thăm y.
Phi Khanh đáp: “Tiên sinh dạy đệ rất nhiều. Lúc trước chỉ bảo đệ tới gánh nước đốn củi, tuy lần nào ông ấy cũng chê đệ nhưng thật ra đang chỉ cho đệ cách luyện tập để ổn định nửa phần dưới của mình.”
Vệ Lê gật đầu như có điều suy nghĩ. Trước đó thầy Đỗ nói cho nàng rằng công phu của Doãn Phi Khanh không giỏi, thêm nữa từ nhỏ đệ ấy đã yếu ớt cần phải bù đắp về phương diện này, nhưng giọng hát của đệ ấy lại có phần trội hơn thầy Đỗ. Khi đó, Vệ Lê sửng sốt, có thể nghe Đỗ Đồng Bồi khen ngợi một người là chuyện khó hơn lên trời, huống hồ còn khen người này có năng lực hơn ông ấy.
Doãn Phi Khanh tiếp tục nói: “Đỗ tiên sinh cũng sửa chữa kiểu hát cho đệ, quả nhiên bây giờ đệ hát không bị tốn sức nữa.”
Vệ Lê cười công nhận, hỏi: “Hiện tại Lạc Nguyệt Dung đã bị cấm diễn ba tháng, đây là một thời cơ cực tốt cho cả ta và đệ, nếu ta cho đệ một bộ hí kịch mới thì đệ có thể nổi tiếng không?”
“Ừm...” Doãn Phi Khanh không tự tin, cúi đầu ngẫm nghĩ.
“Ừm ừm cái gì, nổi chứ.” Đỗ Đồng Bồi bưng một chén đậu phộng lớn từ nhà bếp ra.
Nghe xong, Vệ Lê biết chuyện có thể thành công. Nắm một nắm đậu phộng, nàng cau mày: “Nhưng nữ chính con đang viết là một nữ tử phong trần, con không nắm chắc điệu bộ phải thế nào mới đúng.” Vừa nói, nàng còn vặn eo, xoay mông, chọc Đỗ Đồng Bồi phải ghét bỏ.
Doãn Phi Khanh cũng khó xử: “Đệ lại càng không biết nên diễn thế nào mới tốt.”
Hai người cùng nhìn thầy Đỗ, nhưng ông chỉ nhấp miếng trà rồi nói: “Nhìn ta làm gì? Ta, ta cũng chưa từng đi, đi tới mấy chốn như thế. Mấy đứa cứ tới thanh lâu tìm linh cảm chẳng phải là được à.”
“Đến thanh lâu?” Doãn Phi Khanh và Vệ Lê đồng thanh.
“Sao thế? Giật mình vậy làm gì? Mấy đứa làm để sáng tác nghệ thuật, quang minh chính đại mà!”
Vệ Lê nghe sống lưng mình lạnh buốt. Đỗ Đồng Bồi nói tiếp: “Nhưng Vệ nha đầu à, thật sự lâu rồi ta chưa thấy con đóng vai nam nha.”
Hồi phủ, Vệ Lê vừa nghĩ cách giúp Doãn Phi Khanh vào vai, vừa bưng chén thuốc đến phòng Thẩm Ích. Đột nhiên, nàng thấy một người đang đứng trong sân, trông thật quen mắt – đây không phải là Tạ đại Thượng thư sao?
Vệ Lê đang định đi lên chào hỏi, chợt nghe y lớn tiếng nói với người gác cửa “Cái gì?! Thẩm Ích còn nằm liệt giường à?”, rồi suy tư sờ cằm “Thật sự ở trong phủ được chiều chuộng ngày càng yếu ớt, trước đây trên chiến trường bị thương chằng chịt mà chưa từng thấy hắn nghỉ ngơi giây phút nào. Sao? Thái bình thịnh thế rồi nên sốt ba ngày vẫn không gặp ai nổi hả?”
Tay bưng thuốc của Vệ Lê khựng lại, lòng đau nhói.
Đương nhiên Thẩm Ích cũng nghe rõ những lời này. Hắn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy có tiếng bước chân “sột soạt” rất nhẹ đang đến gần bèn nhanh chóng nhắm mắt lại.
Thẩm Ích nghe tiếng bước chân của nàng dừng tại bên giường, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra nói: “Ta muốn, uống nước.”
Vệ Lê nghe giọng hắn khàn đặc như sắp bốc cháy, vội vàng đặt chén thuốc xuống rồi đi rót chén nước nóng cho hắn. Lúc quay người lại, nàng thấy Thẩm Ích đã tự chống nửa người ngồi dậy.
Vệ Lê kìm lòng không đặng nuốt một ngụm nước bọt. Khi Thẩm Ích ngồi lên, tấm đệm hơi trượt xuống làm lộ ra đôi vai và bộ ngực trần của hắn. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi quấn quanh cổ và ngực, trông mơ màng quyến rũ.
Đôi chân dài khó chịu khẽ đạp ra rồi duỗi thẳng. Vệ Lê chưa từng cẩn thận thưởng thức đôi chân dài của hắn. Từ mông trở xuống là một đường thẳng thon dài, mắt nàng dao động hồi lâu mới đến đầu gối, nhìn xuống một lúc lâu, thứ nhô lên bên dưới lớp chăn chắc hẳn là chân rồi.
Nếu không phải biết Thẩm Ích cao bao nhiêu, Vệ Lê gần như cảm thấy chiều cao của mình bằng với đôi chân dài của hắn rồi.
Thẩm Ích thấy nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm thân dưới của mình, mắt lấp loé và ho nhẹ lên.
Vệ Lê hoàn hồn, bưng chén nước đưa đến bên miệng hắn. Thẩm Ích uống trực tiếp trên tay nàng.
Trái cổ dính lớp mồ hôi mỏng khẽ nhấp nhô, không biết do sốt hay do nóng, hai vệt đỏ ửng như ẩn như hiện trên gương mặt Thẩm Ích.
Lúc này Vệ Lê mới phát hiện ra rằng cho tới bây giờ mình chưa từng nhìn kĩ gương mặt của nam nhân này; trước đây từ võ đài về hắn luôn mặc một bộ áo giáp sắt, cầm binh khí lạnh lẽo, uy phong lẫm liệt đến mức khiến nàng cảm thấy xa không thể chạm tới.
Thế nhưng bây giờ nàng mới phát hiện…ưa nhìn quá đi! Những từ như “sánh với Phan An”, “sánh với Vệ Giới” hay “sánh với Hà Yến” thậm chí còn không thể mô tả được dung nhan của hắn, chỉ có hai từ thôi - điển trai! Nhưng không giống như vẻ đẹp vô song mang chút nữ tính của Doãn Phi Khanh, gương mặt Thẩm Ích trông có phần cương nghị hơn.
Hầy... Mỹ nam tử trên thế gian đều có đôi có cặp, thảo nào nữ tử không tìm được một phu quân tốt. Dáng vẻ ốm yếu hiện tại của Thẩm Ích quả thật dễ bắt nạt vô cùng. Trước kia Vệ Lê luôn cảm thấy hắn chắc hẳn là kiểu người chủ động tấn công, bây giờ xem ra, chưa thể nói chắc được.
Dù sao, hình ảnh mái tóc đen và đôi môi mỏng hơi hé mở của hắn khiến nàng không kìm được muốn cù vào cằm hắn trêu chọc một phen.
Hai vệt đỏ ửng kia ngày càng rõ ràng, Vệ Lê cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, lúc đầu còn phối hợp nâng chén trà lên đều đều với Thẩm Ích, lần này bỗng nhiên dựng thẳng đứng lên.
Răng cửa của Thẩm Ích va đập, “ừng ực ừng ực” một chuỗi bong bóng xuất hiện, hắn bị sặc một ngụm.
“Xin lỗi xin lỗi, ta phân tâm.” Vệ Lê cuống quýt cầm khăn lụa giúp hắn lau nước bị ho ra.
Ngón tay mềm mại vô ý lướt qua bộ ngực săn chắc, cảm giác mát lạnh chạy khắp cơ thể hắn như một con rắn nhỏ.
Vệ Lê vô ý quét mắt xuống, khi nhìn thấy những vết sẹo bên dưới xương quai xanh, tim nàng thắt lại, cảm giác nóng rát trên mặt bỗng chốc biến mất.
“Không sao đâu.” Thẩm Ích thở dốc, quay mặt đi, đè đôi tay nhỏ nhắn cứ nhích tới nhích lui của nàng xuống.
Vệ Lê cất chén trà, xoắn khăn tay ngồi bên giường, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Giơ cánh tay trái lên để nàng nhìn thử, Thẩm Ích an ủi: “Hết đau rồi, nàng đừng lo lắng.”
Vệ Lê khẽ chỉ vào trước ngực hắn: “Ý ta là, những cái này nè.” Nói rồi, nàng lại cảm thấy mình ngốc nghếch, những vết thương đó đã kết vảy từ lâu, hiện giờ chắc chắn không đau nữa. Nhưng nàng vừa nhìn thì chỉ thấy đau.
Thẩm Ích bật cười: “Đây là những vết thương cũ năm xưa, không còn đau từ lâu rồi.”
“Do chiến trường để lại cả sao?”
“Vài vết có từ chiến trường, vài vết do bất cẩn khi luyện võ thuở bé.”
Vệ Lê nhìn hắn với đôi mắt sáng rực, há to miệng, chỉ phát ra một âm đơn: “Ồ.” Rồi đưa tay gãi tóc mình.
Một phần cánh tay ngó sen trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra. Thẩm Ích vô thức nuốt nước bọt, tay phải giơ lên giữa không trung, dừng một nhịp rồi xoa lên mái tóc nàng.
Vệ Lê không tránh, để bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng xoa giữa tóc nàng. Nhưng ánh mắt người ấy… cưng chiều và mang theo đôi chút lấy lòng, sao lại giống như lúc vuốt lông cho con chó vàng của nhà Tạ Thượng thư vậy nhỉ?
Vệ Lê khó chịu cựa quậy định rời đi, nhưng Thẩm Ích lại được đằng chân lân đằng đầu luồn năm ngón tay vào mái tóc đen xoã tung của nàng rồi bóp nhẹ.
Ừm, xúc cảm tốt hơn Đại Hoàng nhiều, nhưng không ngoan bằng Đại Hoàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT