Lúc này đang là buổi trưa, mọi người trong phòng đã đi ăn hết chỉ có mình Lăng Hách là vẫn còn đang loay hoay trong đó, Cố Thư Hân chạy xuống tìm Lăng Hách để bàn một số chuyện của cuộc họp sáng nay rồi tiện rủ anh xuống ăn trưa luôn.

- Anh Hách, anh không đi ăn trưa với mọi người luôn hả? Cũng đâu còn sớm gì nữa, không đi ăn là hết phần đó nhen.

- Thư Hân đấy à, em cứ phải lo sợ anh không có gì ăn hay sao, nếu hết rồi thì ăn bên ngoài, mà sao lại chạy xuống đây rồi, chủ tịch mà thấy em dưới này cô nam quả nữ chỉ có anh và em thì lại làm khó dễ em đó.

- Hơi đâu mà quan tâm việc đó hả anh, anh ta muốn nổi điên cái gì thì kệ, em chả quan tâm, em với anh ta không có dính líu gì hết mọi người cứ đồn linh tinh.

Kể từ sau khi những hình ảnh về Cố Thư Hân và Hứa Vân Trì bị ai đó chụp rồi đăng lên mạng xã hội đã khiến Vương Hàn Trạch trở nên khó chịu với cô nhiều hơn, hắn hôm đó như bị lửa thiêu đốt khi mà chứng kiến cô và Hứa Vân Trì đi ăn chung với nhau, cô thì không có gì để giải thích với hắn, còn hắn thì cứ nổi khùng lên bắt cô phải giải thích cho bằng được.

Thấy Lăng Hách đang lau chùi cái gì đó rất tỉ mỉ khiến Cố Thư Hân tò mò, cô nhìn nó trông rất quen mắt nhưng mãi chưa nghĩ ra nó là gì, một hồi sau đột nhiên cô hét lên khiến cho Lăng Hách giật mình xém làm rơi sợi dây chuyền mình đang cầm trên tay.

- Thư Hân em làm sao vậy, sao lại hét toáng lên thế, em không ổn chỗ nào sao?

- Dạ không, nhưng mà anh Hách em muốn hỏi anh cái này, sợi dây chuyền mà anh đang cầm có nữa miếng ngọc đó anh mua ở đâu vậy?

Lăng Hách cũng không hiểu sao Cố Thư Hân lại hỏi anh như vậy, nhưng rồi anh vẫn trả lời cô cái này anh đã đeo từ nhỏ là ba mẹ anh tặng anh khi chào đời chứ không phải mua ở đâu hết, tại khi nãy anh thấy nhớ ba mẹ nên tháo chúng ra xem rồi tiện lau sạch bụi bám trên nó một chút, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thư Hân làm cho Lăng Hách như bị đột kích vậy.

- THƯ HÂN EM NÓI CÁI GÌ?

- Anh sao vậy, sao lại nói lớn như vậy chứ làm em hết hồn, thì em cũng có một sợi dây giống của anh, nó cũng chỉ có nửa miếng với lại sợi dây đó mẹ em nói hồi em mới đẻ ra ba đã mua nó cho em.

- Nhưng hồi nhỏ em thắc mắc không biết ai đã mua mất nửa miếng kia nên em chỉ đeo có nửa miếng còn lại, hóa ra một nửa của miếng ngọc giống em đang phiêu lưu trên đất nước T này rất nhiều nha…hahaha…

Không đúng, miếng ngọc cô ấy đang đeo không phải miếng ngọc bình thường hay đại trà ở ngoài đường phố người ta vẫn hay bán, không được anh phải làm rõ chuyện này anh phải có câu trả lời mà anh muốn mới được, câu trả lời của miếng ngọc và sự thật đằng sau miếng ngọc mà Thư Hân kêu giống của anh, nhưng anh vẫn chưa chắc chắn được bởi có thể miếng ngọc đó chỉ hơi giống của anh mà thôi, có thể là cô ấy nhìn không kỹ cũng nên.

- Cố Thư Hân miếng ngọc đó em có đem bên mình không, cho anh mượn một xíu với.

- Dạ em để nó ở nhà rồi, nó là cả một quá khứ đối với em, em không muốn nhìn thấy nó bởi nếu nhìn thấy nó em lại thấy rất buồn và ấm ức cho em và mẹ.

Thư Hân con bé nói vậy là sao, chẳng lẽ có chuyện gì khiến nó ghét sợi dây đến vậy à, nhưng sao lại trùng hợp đến kì lạ như thế, hay đằng sau còn có một câu chuyện bí mất mà cô ấy chưa dám nói với ai, anh phải rời nước T này một chuyến rồi, nếu không đi anh thật sự sẽ không có cơ hội, nhưng trước khi đi anh muốn thấy sợi dây chuyền mà Cố Thư Hân đang giữ mới được.

- Thư Hân, bữa nào anh có thể xem sợi dây đó của em không, anh cũng rất tò mò về nó, anh em mình có duyên làm chung rồi mà bây giờ sợi dây đeo cũng giống nhau nữa.

- Dạ được ạ, em sẽ nhờ mẹ chụp hình gửi qua rồi cho anh xem nha, chứ nhà em về hơi xa.

- Vậy anh cảm ơn em trước nhé, có gì sắp tới em cần gì thì cứ gọi cho anh, anh có công chuyện sẽ xin nghỉ một thời gian ngắn, nên có gì em hỏi phó phòng và mọi người nhé.

Lăng Hách và Cố Thư Hân nói chuyện xong thì cũng tới giờ làm nên hai người cũng không ăn trưa, chỉ ăn lót dạ một chút trái cây từ đồng nghiệp mời là xong bữa trưa, nếu Cố Thư Hân đê Vương Hàn Trạch biết mình ăn uống kiểu này thì có mà tiêu đời, anh ta sẽ càm ràm cô vì tội bỏ bữa, có lần cô cũng bị hắn hành từ sáng đến chiều chưa có gì bỏ bụng nên đã ngất đi, từ đó Vương Hàn Trạch hắn cũng rút kinh nghiệm để cô no bụng rồi sẽ đến lượt hắn.

Vài ngày sau tại sân bay quốc tế Brazil có sẵn một chiếc Bugatti màu xám với một vài người mặc áo đen đang chờ ở đó, một người đàn ông với bộ tây trang màu xanh đậm bước ra khiến đám người đó phải cúi đầu chào.

- Thiếu gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play