Cố Thư Hân thật sự không hiểu lời của Vương Hàn Trach, cái gì mà con gái của sát nhân, rồi cái gì mà bỏ trốn, hắn có lộn với ai hay không hay hắn bị nhiễm sức mạnh của phim trên truyền hình cơ chứ.
- Cô muốn biết lí do tại sao lắm chưa gì, tôi sẽ cho cô thấy hiện thực phũ phàng đến nhường nào.
Bụp.
Vương Hàn Trạch ném một đống hình vào người của Cố Thư Hân khiến chúng rơi tung toé xuống dưới sàn, cô vội vàng ngồi thụp xuống để nhặt chúng lên xem, mấy bức đầu tiên là hình ảnh vụ tai nạn và có cả khuôn mặt nạn nhân, nhưng tấm tiếp theo cô cầm nó được phóng lên rất to đó chính là giấy tờ tuỳ thân của ba cô người đàn ông đã bỏ rơi mẹ và cô để đi theo cờ bạc và những người phụ nữ khác.
Muốn biết tại sao cô vẫn còn nhận ra khuôn mặt của ba cô sao, là bởi vì mẹ cô luôn giữ tấm ảnh cưới của họ cô thỉnh thoảng vẫn thấy mẹ ngắm nhìn chúng, mẹ cũng đã nhiều lần cho cô xem mặt của ba nên cô biết ông ấy, nhưng tại sao bây giờ hình ảnh của ông lại nằm trong tay Vương Hàn Trạch rồi còn liên quan đến vụ tại nạn này là sao, cô thật sự không hiểu nổi.
- Anh có thể nào...nói rõ hơn được không?
- Cô là đang không biết thật hay là đang giả vờ không biết, mà cho dù cô có không biết đi chăng nữa thì tội lỗi của lão già ấy cô phải đứng ra gánh để trả cho ông ta, đợi tới khi tôi tìm được lão thì coi như cô đã chuộc tội thay ông ta xong và phần còn lại chính là để cho lão.
- Không...tôi không muốn như vậy...tôi không muốn...
- Cô nghĩ mình có thể quyết định được, chính ba của cô lái xe đã đâm chết ba mẹ của tiểu bảo, thằng bé mạng lớn nên mới sống xót, lão ta đâm xong ngang nhiên bỏ đi không một sự thương xót.
- Phía cảnh sát có nói nếu hôm đó đưa đến bệnh viện kịp thì họ sẽ không phải rời xa thế gian này, tiểu bảo cũng sẽ không phải mồ côi ba mẹ khi còn bé như thế, và tôi cũng không phải mất đi người anh trai đáng kính, cô hiểu chưa tất cả đều tại lão ta.
- Không...anh nói dối...tôi không tin...
Vương Hàn Trạch từng bước tiến lại dồn Cố Thư Hân vào bức tường phía sau lưng, anh giật mạnh chiếc áo khoác đang mặc trên người của cô ra phía sau khiến nó để lộ nguyên chiếc vai mảnh trắng hồng, Cố Thư Hân bị hoảng sợ trước hành động thô bạo và thô lỗ này của Vương Hàn Trạch, cô vội đưa tay giữ lại chiếc áo để nó không bị lột hẳn ra, dù sao chuyện này cũng là lần đầu tiên cô gặp phải.
- Dùng thân thể này của cô để phục vụ tôi sẽ rất thú vị, đợi đến khi tôi chơi chán sẽ buông tha cho cô hoặc là tôi sẽ chơi cô đến khi lão già ấy xuất hiện.
Chát.
- Đồ khốn nạn, ông ấy làm ra chuyện này thì sẽ có pháp luật trừng trị, không tới phiên anh phải bắt tôi thế này phải bắt tôi thế kia để chuộc lỗi cho ông ấy, tôi không có làm gì sai cả, anh không có quyền làm như thế với tôi.
- Cô dám đánh tôi, trước nay chưa có kẻ nào dám nói chuyện lớn tiếng với tôi chứ đừng nói đến chuyện động tay động chân với tôi, cô gan lớn cũng hơn trời rồi.
Vương Hàn Trạch không nói không rằng vác cô lên trên vai của mình sải bước thật dài vào phòng nghỉ ngơi của hắn ngay bên cạnh, anh mạnh tay ném cô cuống chiếc giường oversize này, mặc dù chiếc giường nayg được trải nêm bông rất mềm và mịn, nhưng cú ném của Vương Hàn Trạch khiến cho Cố Thư Hân như bii gãy hết xương cốt vậy, Cố Thư Hân choáng váng gắng gượng dậy với chiếc đầu choáng váng.
- Cô trốn tránh cái gì, tôi cho cô vào tập đoàn lớn thế này để làm chính là với mục đích hành hạ và giày vò cô sống không bằng chết đấy có biết không hả?
- Cô nghĩ tôi sẽ tạo điều kiện cho một kẻ đã giết chết người thân của mình sao, cô lầm to rồi cô phải thay lão già nhà cô để chuộc tội cho nhà họ Vương này có khi cả đời cũng không bao giờ hết.
- Tôi cầu xin anh, tôi không muốn trả nợ cho anh theo cách này, anh có thể gửi đơn tôi sẽ thay ông ấy ngồi tù để trả món nợ này cho nhà họ Vương, chỉ xin anh đừng đối xử với tôi theo cách này.
- Muộn rồi, vốn dĩ tôi định cho cô chịu khổ nhẹ nhàng một thời gian rồi mới động đến cô, nhưng không ngờ cô lại tìm cách chọc giận Lý Kim Bích để được lên đây gặp tôi sớm hơn, không phải là cô đang khao khát tôi sao, còn giả vờ làm gì.
- Không...là chị ta kiếm chuyện với tôi chứ tôi không có câu dẫn gì anh hay bất cứ ai cả...tôi chỉ muốn có một công việc ổn định thôi...tôi xin anh...
Cố Thư Hân vùng vẫy tay chân đạp loạn xạ vào người Vương Hàn Trạch nhưng cô làm sao nhanh bằng hắn được cơ chứ, hắn tóm gọn tay cô đưa lên đỉnh đầu trụ lại trên đó, ánh mắt hắn từ từ quyét qua từng vị trí trên cơ thể cô.
Bụp.
Một cú thúc gối của Cố Thư Hân dành cho cậu em nhỏ của Vương Hàn Trạch khiến hắn thật sự sợ xanh mặt, cô vậy mà dám dùng đầu gối để thúc vào vật đàn ông của hắn.
- Cố Thư Hân, cô thật sự là đang muốn chết đúng không?
- Thả tôi ra...đồ ghê tởm...đừng động vào tôi.
Cố Thư Hân vừa phản kháng vừa la hét, Vương Hàn Trạch thấy cô dường như dùng hết sức lực của mình để chống trả lại anh, cú thúc vừa rồi rất mạnh nếu như nó thật sự trúng vào vị trí chính giữa thì có phải cả đời này anh sẽ không thể nào dùng tới được phải không, như vậy nhà họ Vương sẽ tuyệt tôn bởi anh sao, nghĩ đến việc làm vừa nãy của Cố Thư Hân khiến cho hắn nổi máu điên lên với cô.