16.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tước Mai đã đánh thức ta: "Cô nương, có người cầu kiến, là muội muội trong nhà Nguyệt Nương."

Ta lập tức tỉnh táo, xoay người rời giường muốn đi sảnh chính, nhưng bị Tước Mai đè xuống rửa mặt thay y phục mới cho phép ta đi qua.

Lúc ta đến sảnh chính liền nhìn thấy một cô nương có năm phần tương tự Nguyệt Nương ôm bao y phục ngồi ở trên ghế, cảnh giác nhìn bốn phía.

Cô nương này dáng dấp khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc áo lụa vàng móc hoa đào, nhưng cổ tay áo lại mở, trên búi tóc chỉ có một cây trâm bạc trắng, ăn mặc lại không bằng nha hoàn nhịn đẳng hầu hạ trà cho nàng.

Nhìn thấy ta, ánh mắt đề phòng của nàng mới dịu xuống, đứng dậy hành lễ dịu dàng nói: "Tố Nga bái kiến A Kiều tỷ tỷ."

Phụ thân Nguyệt Nương là họ hàng xa của mẫu thân ta, theo lý nàng nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Phụ thân Nguyệt Nương đặt tên lại rất dụng tâm, Nguyệt Nhi, Tố Nga, sánh như Minh Nguyệt Hằng Nga, đáng tiếc cũng chỉ dụng tâm được thế thôi.

"Muội tới tìm ta có chuyện gì?" Ta hỏi thẳng vào vấn đề.

Đối với người nhà của Nguyệt Nương, mặc dù ta chưa từng gặp qua nhưng lại không có thiện cảm lắm, Nguyệt Nương ở phủ Quốc Công mười năm, người nhà chưa bao giờ gửi qua một phong thư hỏi xem nàng sống thế nào.

Tố Nga bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Hôm nay tới tìm biểu tỷ là muốn cầu biểu tỷ chỉ cho ta con đường sống, giữ ta lại làm nha đầu hầu hạ trong phủ đều được, chỉ cầu biểu tỷ có thể thu nhận ta."

"Ta không cầu xin biểu tỷ vô ích, ta mang theo thư của trưởng tỷ đến."

Tố Nga nói xong mở bao y phục ra, bên trong có mấy phong thư, một cái vòng cổ nạm ngọc và một cây trâm.

Ta mở ra một phong thư ố vàng, là Nguyệt Nương viết sau khi đến phủ Quốc Công nửa năm, trong thư nói nàng sống rất tốt, bảo phụ thân không cần nhớ nhung.

Phong thư thứ hai được viết khi Nguyệt Nương mười tuổi. "Qua hai tháng nữa chính là sinh thần mười tuổi của Nguyệt Nhi, khi còn bé phụ thân nói chờ Nguyệt Nhi tròn mười tuổi liền mang Nguyệt Nhi lên Quảng Thanh Đài ngắm trăng, phụ thân còn nhớ không? Nguyệt Nhi rất mong được đi cùng phụ thân. Mong được hồi đáp."

Phong thư thứ ba được viết lúc mười lăm tuổi. "Phụ thân, hôm nay Nguyệt Nhi cập kê, Quốc công gia, phu nhân và A Kiều đối đãi với Nguyệt nhi rất tốt, A Kiều cầu một cây đàn tứ cực quý cho Nguyệt Nhi ăn mừng, Nguyệt Nhi rất thích. Phụ thân mọi thứ có khỏe không?"

Phong thư cuối cùng được viết cách đây nửa năm.

"Phụ thân, đây là lần cuối cùng Nguyệt Nhi viết thư cho người, Nguyệt Nhi không có cầu xin gì, chỉ cầu phụ thân đem cây trâm ngọc này giúp nữ nhi đặt ở trước mộ phần mẫu thân, để sau này Nguyệt Nhi có thể ở bên người. Nghe nói nhị muội muội đã mang thai, vòng cổ này đưa cho hài tử trong bụng muội ấy. Trâm này tặng cho Tam muội muội, là năm đó lúc vào kinh di nương đưa cho ta, hôm nay trả lại cho muội muội. Vật hồi chỗ cũ."

Ta cầm phong thư tay không ngừng run rẩy, mấy năm nay bọn họ đã sớm quên mất Nguyệt Nương nên căn bản chưa từng trả lời thư. Những đêm ngóng trông hồi âm, làm sao nàng có thể chịu đựng được?

"Thân mẫu của Nhị tỷ ngươi, là họ Lưu?" Ta hỏi.

Tố Nga gật đầu.

Ta sờ vòng cổ, trong lòng khó chịu vô cùng.

Đồ ngốc Nguyệt Nương của ta, người bên ngoài đối tốt với nàng một phần, nàng vẫn nhớ kỹ. Vị Lưu di nương này, sau khi thân mẫu Nguyệt Nương qua đời hai năm kia đã len lén chăm sóc nàng, nàng vẫn luôn nhớ thương.

"Còn cái này, nhưng ta không tìm thấy chìa khóa." Tố Nga lại lấy ra một cái hộp nhỏ khác.

Tước Mai đi tìm thợ khóa đến, sau khi mở hộp ra thì thấy bên trong có một quyển sách, nàng vẫn luôn viết lại thời gian bắt đầu từ khi nàng đến phủ Quốc Công đến nửa năm trước.

Thì ra từ sau trận bệnh kia Nguyệt Nương thường xuyên bị đau đầu, lúc đau đầu nàng có thể nghe được thanh âm của một người khác, lúc đầu nàng còn tưởng là ảo giác nên sẽ ngồi ngơ ngác lẳng lặng lắng nghe, sau đó nàng mới từ từ phát hiện ra người nọ lại ở trong cơ thể nàng.

Những năm qua mỗi lần Nguyệt Nương đau đầu, người nọ sẽ xuất hiện nói những lời kích thích Nguyệt Nương và muốn g-i-ế-t c-h-ế-t hồn phách của Nguyệt Nương để có thể chiếm lấy thân thể của Nguyệt Nương thành của mình.

Nhưng Nguyệt Nương được chúng ta chăm sóc rất tốt, nàng ta luôn không tìm được cơ hội.

Nguyệt Nương cùng nàng ta đấu tranh rất lâu, thân thể càng ngày càng kém, thời gian có thể khống chế ý thức của mình cũng càng ngày càng ít, cuối cùng nàng lựa chọn nhảy xuống hồ, phá hủy cỗ thân thể này để bảo vệ ta.

"Ta biết, nàng ta khát vọng quyền lợi và địa vị, nếu nàng ta trở thành ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách leo lên trên, nàng ta từng nói biện pháp đơn giản nhất để nữ nhân bắt được nam nhân chính là dùng thân thể của mình, ta biết đến lúc đó nàng ta chắc chắn sẽ đoạt Thế tử của A Kiều, thậm chí sẽ làm ra những hành động khác làm tổn thương A Kiều. Nhưng A Kiều chắc chắn dễ dàng tha thứ cho nàng ta vì tưởng đó là ta."

"Ta không thể hại A Kiều nhưng ta lại bất lực, ta cũng không biết nên kể việc này với A Kiều như thế nào, mọi người đều sẽ cảm thấy ta bị điên rồi. Ta nghĩ tới việc nhảy hồ, ta không biết bơi, nếu nhảy xuống ngay chỗ nhiều lục bình cây rong thì muốn cứu cũng rất khó khăn. Chỉ cần ta chết, Lý Thiến Thiến sẽ chết, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng ta có cơ hội làm hại A Kiều."

Sau khi đọc đến đây, ta không thể thở nổi.

Nguyệt Nương sống vất vả nhiều năm như vậy nhưng ta lại không biết gì cả, mặc cho một mình nàng gánh chịu bao nhiêu chuyện mà đi vào ngõ cụt.

Chẳng trách từ từ trước đến nay nàng ấy vốn không thích du thuyền mà hôm đó lại nhất quyết muốn đi du hồ.

Ta nhìn nội dung trang cuối: "Phụ thân, những năm qua Nguyệt Nhi chưa từng trách người, Nguyệt Nhi cam tâm tình nguyện c-h-ế-t, chỉ cầu người sau khi Nguyệt Nhi c-h-ế-t đừng đến phủ Quốc Công náo loạn, đừng làm khó A Kiều, coi như là thành toàn cho tình nghĩa phụ nữ* kiếp này của chúng ta."

Nguyệt Nương của ta, thậm chí ngay cả sau khi c-h-ế-t cũng sợ sẽ gây rắc rối cho ta nên đã sắp xếp mọi thứ.

Nhưng Nguyệt Nương ơi, ngươi chuẩn bị nhiều như vậy có từng nghĩ tới A Kiều không sợ rắc rối cũng không sợ bị tổn hại, chỉ sợ cuộc sống sau này không có ngươi ở đây.

Ta ngồi ở chính sảnh rất lâu, mãi cho đến khi mẫu thân nghe tin chạy tới nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, ta mới khóc lên.

"Mẫu thân, con không tin, con tuyệt không tin Nguyệt Nương đã c-h-ế-t."

"Một người trong cơ thể làm sao có thể có thêm người khác? Mẫu thân, người nói cho con biết đi, đây là Nguyệt Nương đang trêu cợt con, nàng đang lừa gạt con."

"Có phải nàng thật sự rất thích Tần Hoài Viễn hay không, con có thể buông tay, con không cần Tần Hoài Viễn, nàng muốn gả vào Hầu phủ thì gả vào, con không tranh giành với nàng chỉ cần nàng còn sống là được rồi."

Nhưng nét chữ này quá quen thuộc với ta, ta cố gắng tự lừa mình dối người nhưng càng như vậy ta lại càng khóc kịch liệt hơn.

Không biết khóc bao lâu, ta đột nhiên nhớ tới Chu Dịch đã nói qua, Thái phó thông thiên hiểu địa, nếu ta đi tìm ông ta, ông ta nhất định có thể biết.

"Tước Mai, chuẩn bị xe, chúng ta đến phủ Thái phó." Ta vừa nhấc chân muốn đi ra ngoài thì bị mẫu thân ngăn lại: "Ngoại trừ Bệ hạ và Thái tử thì ai Thái phó cũng không gặp, ngay cả phụ thân con cũng chỉ có thể cách bình phong mới có thể nói chuyện với hắn hai lần, nếu con đến đó hắn cũng sẽ không gặp con."

Nhưng bây giờ không ai có thể ngăn cản ta.

Ta rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Nguyệt Nương.

Ngay lúc ta đang chuẩn bị quỳ xuống cầu xin Thái phó mở cửa thì quản gia mở cửa ra đón: "Đào cô nương, Thái phó đang chờ người ở bên trong."

17.

Sau khi ta đi theo quản gia vào thư phòng thì thấy Chu Dịch đang chờ ta, bên môi hắn mọc râu ria phiếm xanh, xem ra tối hôm qua hắn ở lại phủ Thái phó.

Hắn dịu dàng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn ta hồi lâu rồi hắn đưa tay chạm vào búi tóc của ta, "A Kiều, ta có chuyện muốn nói với muội."

Thanh âm của hắn rất nhẹ rất êm ái nhưng ta lại càng hoảng hốt hơn, khi còn bé mỗi khi xảy ra chuyện xấu, mẫu thân đều sẽ nói chuyện với ta như thế.

"A Kiều, sau này tổ phụ sẽ không bao giờ có thể ôm con nữa, tổ phụ muốn ở lại nơi người đã trấn giữ biên quan cả đời."

"A Kiều, Tiểu Thất đã mười tám tuổi, chó săn ở tuổi đó đã là cao tuổi rồi, đoạn đường cuối cùng có A Kiều ở bên, nó rất hạnh phúc."

"A Kiều, chúng ta phải hồi kinh, những cây bạch dương con tự tay trồng kia nhất định có thể giúp các tướng sĩ biên quan chống đỡ bão cát."

Ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng thanh âm nói ra vẫn run rẩy: "Làm sao vậy?"

Chu Dịch cúi đầu không nói lời nào, hồi lâu mới lên tiếng: "A Kiều, muội phải biết rằng Nguyệt Nương của muội, Nguyệt Nương cùng muội lớn lên, từ đầu đến cuối đều không có phản bội muội, cũng chưa bao giờ muốn làm tổn thương muội."

Cuối cùng hắn nắm chặt tay ta, nói chậm rãi: "A Kiều, Nguyệt Nương đã c-h-ế-t rồi."

Ta đến phủ Thái phó chính là muốn hỏi việc này, thế nhưng khi nghe những lời này được nói ra từ miệng của Chu Dịch, trái tim của ta như ngừng đập.

Ta không nghe thấy gì cả.

Bên tai ta chỉ có tiếng cười của Nguyệt Nương: "Tốt lắm Đào A Kiều, ngươi chơi xấu, ngươi phải bồi thường ta một đôi khuyên tai ngọc."

"A Kiều, A Kiều, hoa đào ở Nam thành nở rồi, chúng ta đi ngắm hoa đi."

"A Kiều, Quốc Công gia đã dạy ta chiêu thức mới, hôm nay đánh cờ ta nhất định có thể thắng ngươi."

"A Kiều... A Kiều... A Kiều."

...

Thanh âm của Nguyệt Nương càng ngày càng xa, trước mắt của ta cũng dần mờ đi cho đến khi không thấy gì nữa, ta đưa tay muốn bắt lấy thanh âm của Nguyệt Nương, lại bổ nhào vào không trung.

Thanh âm bên tai càng lúc càng lớn, hình như có người đang nóng lòng gọi ta.

"A Kiều, A Kiều, muội đừng dọa ta, A Kiều muội làm sao vậy, ta xin muội hãy trả lời ta một câu, A Kiều!" Là thanh âm của Chu Dịch.

Ta nghe thấy Chu Dịch đang khóc, hắn sốt ruột kêu lên.

Ta muốn nói với Chu Dịch rằng ta không nhìn thấy, ta không nghe thấy thanh âm của Nguyệt Nương nữa.

Nhưng đáy lòng ta giống như bị đào sạch, sâu không thấy đáy lại ngập tràn gió, thổi đến lòng ta lạnh lẽo.

Đầu ta cũng càng lúc càng choáng váng, càng lúc càng khó chịu, khó chịu đến mức ta muốn nôn.

Cuối cùng sau khi phun ra, ta hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại thì đang ở trong biệt viện của phủ Thái Phó, Chu Dịch canh giữ ở trước giường nhìn thẳng vào ta, ánh mắt so với lúc sáng càng đỏ hơn.

"A Kiều, xin lỗi, đều là ta không tốt." Trong mắt Chu Dịch có mừng rỡ, có nhẹ nhõm cũng có áy náy. Hắn ngồi trên sàn nhà, ghé vào mép giường đối mặt với ta, "A Kiều, uống chút nước trước đi, Thái phó sẽ sớm tới đây."

Hắn biết ta cấp bách muốn biết rõ ngọn nguồn nên đã dùng cái này làm điều kiện dụ ta ăn cơm.

Ta ăn hai phần cháo, sau khi uống một chén nước thì Thái phó tới.

Thái phó là lão thần tam triều, đương kim Hoàng đế cùng với Chu Dịch đều là học trò của y. Ta vốn tưởng rằng y ít nhất cũng là một lão nhân sáu mươi tuổi, nhưng không nghĩ y trông chỉ lớn hơn Chu Dịch vài tuổi, cầm một cây quạt xếp trông bộ dáng như một công tử văn nhã.

Thấy vẻ mặt dại ra của ta, thái phó thở dài: "Tiểu cô nương, ngươi là người duy nhất ở Đại Lương ngoại trừ Bệ hạ và Thái tử điện hạ nhìn thấy chân dung lão phu."

"Thái tử điện hạ vì lo lắng cho ngươi mà một đêm không ngủ, mà thôi, đệ tử của mình thì mình đau, quy cũ không tiếp khách này của lão phu chỉ có thể phá lệ một lần."



* Phụ nữ: cha và con gái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play