7.

Ta lệnh cho Tước Mai cất hết tất cả những thứ có liên quan đến Tần Hoài Viễn trong phòng, lau sạch giọt nước mắt cuối cùng rồi cầm hôn thư đi ra ngoài.

Nguyệt Nương nhìn thấy ta thì tâm trạng hơi kích động: "A Kiều, A Kiều, ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi, ta dập đầu với ngươi, ta chỉ xin ngươi buông tha Hoài Viễn, chàng đang bị thương trên người, ngươi không tha chàng thì chàng sẽ chết mất."

Nguyệt Nương nói xong giãy ra khỏi lòng Tần Hoài Viễn nằm trên tuyết ra sức dập đầu với ta, mỗi một cái dập xuống dường như dùng rất nhiều sức nhưng trên trán ngay cả một vệt tuyết cũng không dính vào.

Nàng vừa dập đầu vừa khóc nói: "A Kiều, ta biết ngươi hận thấu xương chúng ta, muốn Hoài Viễn chết đi, chỉ cần ngươi vui vẻ, chỉ cần ngươi có thể thả Hoài Viễn, hôm nay cái mạng này của ta tùy ngươi xử trí. A kiều, ta sai rồi, ngươi đừng trừng phạt Hoài Viễn nữa, chàng đã bị đánh rồi, đã đau lắm rồi."

Nàng ta khóc lóc, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Tần Hoài Viễn nhanh tay lẹ mắt tiếp được nàng ta, vẻ mặt đau khổ ôm nàng ta vào lòng: "Nguyệt Nương, ta không đau, ta không sợ, có thể ở cùng một chỗ với nàng cho dù lại chịu thêm ba cành mận gai nữa ta cũng bằng lòng."

"Nàng cầu nàng ấy làm gì? Nàng dập đầu với nàng ấy lâu như vậy có từng thấy nàng ấy động lòng chưa? Nàng ấy sẽ không đau lòng nàng đâu."

"Nhưng ba cành mận gai kia không phải ta đánh."

"Quỳ nhận sai, cũng không phải ta nói."

Rõ ràng ta mới là người bị bọn họ làm tổn thương, nhưng ở trong miệng bọn họ ngược lại ta lại thành kẻ ác.

Bọn họ ôm nhau quỳ trong tuyết oán hận nhìn ta dưới hiên. Nhập diễn quá sâu rồi, ngay cả chính bọn họ cũng quên ta mới là người bị phụ lòng.

Đột nhiên ta cảm thấy rất biết ơn Chu Dịch đã đánh thức ta, đối mặt với loại người vô tâm như vậy, kịp thời ngăn chặn tổn hại mới là thượng sách.

Ta cầm hôn thư chậm rãi đi tới trước mặt Tần Hoài Viễn, xé hôn thư xong ném lên mặt y: "Mang theo thứ ngươi muốn cút ra khỏi phủ Quốc Công. Từ đây trở đi đường ai nấy đi không còn liên quan gì với nhau."

Sau khi ta nói xong, Tước Mai sai người đem chiếc rương vừa mới sửa sang xong chuyển tới mở ra, bên trong đều là đồ Tần Hoài Viễn đưa tới.

"Cô nương nhà chúng ta còn có con đường phía trước, có những thứ lúc trước nhìn cũng thấy xúi quẩy, nhưng nếu là đồ Thế tử gia đưa tới, chúng ta cũng phải bán Hầu phủ chút mặt mũi." Tước Mai đứng ở phía sau ta lạnh giọng nói, "Đến đây, mấy người các ngươi đem cái rương kia mang đến hậu viện đốt, đốt sạch quá khứ đáng xấu hổ của cô nương chúng ta, cuộc sống của cô nương chúng ta sau này sẽ đầy triển vọng."

Tần Hoài Viễn nghe vậy sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Tước Mai.

Tước Mai không thèm quan tâm, lại phân phó: "Mấy người các ngươi đem đồ đạc của Thế tử gia đưa về Hầu phủ, đừng làm sứt mẻ. Phủ Quốc công chúng ta cũng không quan trọng, một Ngọc Như Ý của Thái tử điện hạ bằng mấy rương Thế tử gia tặng, nhưng dù sao thì Thế tử gia cũng có niềm vui mới, không bằng tặng chút đồ gặp may? Xem như cô nương nhà chúng ta nhân từ. Thế tử gia, mấy cái rương này cũng đã mở ra, ngài xem qua một lần đi, sau này cùng đừng nói chúng ta giấu đi thứ gì."

Tước Mai nói xong, Tần Hoài Viễn vẫn còn giữ được bình tĩnh nhưng Nguyệt Nương lại mắng: "Ngươi coi ta là ăn mày sao? Đồ Đào A Kiều không cần, dựa vào cái gì cho ta?"

Tước Mai cười nói: "Tuy ta là nô, nhưng suy cho cùng đi theo cô nương còn lên được mặt bàn, không thể so với có một số người ở trong nhà người ta, ăn của người ta uống của người ta, mượn danh nghĩa được hầu hạ như tiểu thư, thế mà còn cả ngày vắt óc suy nghĩ làm sao trộm nam nhân."

Nguyệt Nương cực kỳ tức giận, đứng lên muốn đánh Tước Mai lại bị mấy bà tử sau lưng Tước Mai đè lại.

Tước Mai lại nói: "Trong một nén nhang nếu ngươi không rời khỏi phủ Quốc Công, ta chắc chắn sẽ sai người trói ngươi lại ném ra ngoài, để cho người đời đều nhìn thấy ngươi là cái loại cướp nam nhân bẩn thỉu." Nói xong phất phất tay, các bà tử phía sau liền kéo Nguyệt Nương đi.

Nguyệt Nương tan nát cõi lòng gào thét: "Đào A Kiều, ngươi có gan tự mình động thủ đừng đứng ở đó giống như cọc gỗ không lên tiếng."

Tước Mai đuổi theo nhổ lên mặt Nguyệt Nương: "Ngươi mà cũng xứng để cho cô nương mở miệng vì ngươi? Ta phi!"

Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Hoài Viễn giống như nổi điên lao tới đánh một chưởng về phía Tước Mai, mặc dù một đám người bên cạnh kịp thời kéo ra nhưng Tước Mai vẫn bị đau lui về phía sau hai bước.

Ta nhặt một thanh trường kiếm trong rương đâm thẳng về phía sau lưng Tần Hoài Viễn, trong khoảnh khắc y ôm Nguyệt Nương, mũi kiếm xuyên qua da thịt y.

"Lần sau trước khi đụng vào người bên cạnh ta, phải suy nghĩ cẩn thận."

8.

Vai trái Tước Mai bị Tần Hoài Viễn đánh trúng lưu lại một vết bầm đen, Triệu ma ma vừa lẩm bẩm: "Ngươi tội gì phải nói chuyện với thứ đê tiện đó mà làm mình bị thương", vừa bôi thuốc cho Tước Mai.

Tuyết Mai khịt mũi: "Chẳng lẽ lại để cô nương tranh cãi với nàng ta? Cô nương thân thể thiên kim sao có thể mất phẩm giá vì loại nữ tử chanh chua đó? Nếu cô nương chịu nhục, nếu ta không thể bảo vệ chủ nhân thì đó chính là ta bất tài." Rồi lại cười nói, "Ma ma ngươi ở trong phòng không nhìn thấy Thế tử Hầu phủ kia thảm hại như thế nào. Cô nương nhà ta là ai? Đích nữ của Tướng quân, hôm nay là đã giữ thể diện cho hắn chỉ khiến hắn chịu vết thương da thịt, bằng không một kiếm kia nhất định sẽ đâm xuyên đôi cẩu nam nữ kia."

Ma ma nhìn ta với vẻ lo lắng: "Cô nương, dù sao thì Đào Tần hai nhà cũng là thế giao, hôm nay người người đều biết Thế tử Hầu phủ kéo một thân m-á-u từ phủ Quốc Công chúng ta đi ra ngoài, chỉ sợ..."

Ta ngắm nghía chuôi Ngọc Như Ý, cười nói: "Sợ cái gì? Ta chính là muốn cho người ta biết, dám hạ mặt mũi phủ Quốc Công ta, dám nhục nhã Đào A Kiều ta, bất luận ngươi có thân phận gì thì cũng đừng nghĩ tốt."

Trong lúc nói chuyện, ma ma bên cạnh mẫu thân tới mời ta: "Trong cung có ý chỉ, phu nhân mời cô nương cùng đi nghe chiếu chỉ."

Đi vào tiền sảnh, phát hiện đúng là cô cô bên cạnh Hoàng hậu đích thân đến mời ta: "Thái hậu nhớ cô nương, mời cô nương vào cung gặp."

Sau khi vào cung còn chưa kịp hành lễ xong đã được đỡ dậy: "Nửa năm không thấy A Kiều tiến cung, không chỉ Thái hậu nhớ mà bổn cung cũng nhớ con rất nhiều. Hôm qua A Kiều cập kê, Thái hậu rất mong nhớ, chỉ là hôm qua trong Phủ Quốc Công có yến hội nên chỉ có thể chờ hôm nay bù cho A Kiều một yến tiệc cập kê khác."

Lúc này ta mới chú ý tới trong điện ngồi đầy các quý phu nhân trong kinh thành, tất cả đều nhìn Hoàng hậu tươi cười gật đầu.

Chuyện Tần Hoài Viễn đến từ hôn kéo một thân m-á-u từ phủ Quốc Công rời đi, ắt hẳn hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết.

Vào thời điểm mấu chốt này, Hoàng hậu lại mời quyền quý đến làm tiệc cho ta, ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu, Hoàng hậu đây là đang nói cho các nàng biết: Lời không nên nói thì đừng nói, Đào A Kiều có hoàng gia làm chỗ dựa.

"Người đã đến đông đủ, chúng ta liền đến Lưu Phương các đi, hôm nay có Thái tử ra roi thúc ngựa từ Dư Hàng mang về măng tre tươi cùng cá sông, uống một ngụm canh có thể tươi rụng lông mày. Hôm nay may nhờ có A Kiều nên bản cung và các vị phu nhân mới có thể được nếm thử món canh cá này."

Lời này nói xong, sắc mặt các phu nhân đều thay đổi vi diệu.

Lưu Phương các, trong một năm chỉ có sứ thần tới chơi mới có thể bày tiệc ở chỗ này, còn lại chỉ có Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu mới có thể bày yến tiệc sinh thần ở đây.

Hôm nay lại bày ra một lần vì ta.

Mà nhắc tới Thái tử lại khiến cho tất cả mọi người đều biết Thái tử nhớ nhung ta, đem thân phận của ta lại nâng lên. Nhưng cũng không nói rõ, không để lại đề tài gì.

Từ nay về sau, trong kinh ai muốn lại lấy chuyện từ hôn ra hạ thấp ta, sợ là cũng không có can đảm.

Khi tới Lưu Phương các, Thái hậu đã sớm ngồi trên ghế dài ngắm tuyết, nhìn thấy ta đến thì cực kỳ hào hứng: "A Kiều, mau tới chỗ cô tổ mẫu, cảnh tuyết hôm nay rất đẹp, tổ mẫu nhìn thấy liền muốn nghe một khúc 'Hồng mai thán', tiếc là nhạc sư trong cung đàn quá vô vị, đang chờ con đây."

Sau khi ta ngoan ngoãn hành lễ liền đàn một khúc 'Hồng mai thán', đàn xong ta còn chưa kịp đứng dậy nói chuyện đã nghe được một giọng nam trong trẻo: "A Kiều muội muội cầm nghệ càng ngày càng thành thạo, tài nghệ cao sợ chỉ có Thái phó mới có thể thắng."

Ta lần theo âm thanh và nhìn thấy một công tử vô cùng tuấn lãng, mày kiếm mắt sao, mặc áo khoác tơ vàng thêu màu lam sẫm đứng ở cửa, trên lông mi rậm rạp treo một tầng tuyết trắng noãn.

Người này ta nhìn quen mắt, lại nhớ không ra mình đã từng gặp ở đâu.

Nhìn đôi môi hồng nhuận cùng đôi mắt thâm tình linh động kia của hắn, đủ đẹp.

Ngay khi ta đang suy nghĩ, giọng oán trách của Hoàng hậu truyền đến: "Sao con lại không che dù? Lỡ bị lạnh hỏng luôn rồi sao?"

Cùng lúc đó, các cô cô xung quanh đã đi lên, cởi áo khoác cho hắn, đưa khăn nóng lên lau tay, còn không quên nhẹ nhàng phủi lớp tuyết trên lông mi hắn.

Ta trừng lớn mắt nhìn hắn, chẳng lẽ, đây là Chu Dịch?

Chỉ có một đường trên đôi mắt mũm mĩm của Chu Dịch, sao có thể là đôi mắt to sáng ngời như ngôi sao này?

Thế nhưng giây tiếp theo, hắn mở miệng liền xác minh suy đoán của ta: "Mẫu hậu, nhi thần nào có mỏng manh như vậy, con đi theo Thái phó ở Dư Hàng ba năm luyện kiếm dưới mưa, ngồi thuyền trong tuyết, giữa hè thì phe phẩy quạt chảy mồ hôi đọc sách, nhi thần đã quen từ lâu."

Ta hoàn toàn kinh ngạc không ngậm miệng lại được.

Thật sự là Chu Dịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play