23.

Ngày xuân hoa nở, Hoàng Hậu tổ chức tiệc ngắm hoa, hạ thiếp đến mời Hầu phủ, trên thiếp mời cũng mời Nguyệt Nương.

Đã lâu không gặp Lý Thiến Thiến, nàng ta so với lúc trước gầy đi vài phần.

"Hôm nay hoa của ai đẹp nhất, trâm cài này của bổn cung liền thuộc về người đó." Nói xong, Hoàng Hậu rút từ trên búi tóc xuống một cây trâm vàng có tua rua.

Lý Thiến Thiến nhìn cây trâm vàng kia, d-ụ-c v-ọ-n-g trong mắt không chút che giấu.

Nhưng trình độ của nàng ta có hạn, hoa cắm ra không hề có tính thẩm mỹ, Hoàng Hậu nhìn mà lắc đầu: "Đứa nhỏ này, lúc trước nuôi ở phủ Quốc Công cũng đã gặp qua hai lần, vốn là một đứa nhỏ rất điềm tĩnh nay lại trở nên nóng nảy như vậy, ôi."

Lý Thiến Thiến còn chưa đi ra khỏi cung mà trên đường đã tràn ngập chuyện cười của nàng ta: "Ngay cả cắm hoa cũng không biết, thế mà còn đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương làm xấu mặt."

Sau đó dưới sự sắp xếp của ta, Lý Thiến Thiến lại tham gia mấy cuộc tụ tập không thể chối từ nữa, dần dần càng lộ ra nhiều khuyết điểm hơn.

"Nói cho cùng thì cũng chỉ là nữ nhi của một tiểu môn hộ, dù được nuôi dưỡng ở phủ Quốc Công mấy năm cũng nuôi không ra dáng vẻ."

"Không biết cắm hoa, không biết dâng hương, không biết đánh cờ, không biết viết chữ, ngay cả hí văn cũng nghe không hiểu, cũng không biết Hầu phủ cưới nàng ta làm gì."

"Người ta biết kiếm tiền."

"Vậy Hầu phủ này cũng chỉ như thế thôi."

Những lời đồn đãi này, mỗi ngày Tước Mai đều đến báo cáo với ta, lúc nói mặt mày hớn hở, ta nhắc nhở nàng chú ý đến Tố Nga trong phòng, ta sợ tổn thương tự tôn của nàng ấy. Nhưng Tố Nga lại cười nói: "Nghe Tước Mai tỷ tỷ nói như vậy ta càng cảm thấy mình may mắn, có thể được biểu tỷ cứu giúp chỉ dẫn ta học những thứ này, ngày sau mới sẽ không gây ra chuyện cười."

Tư thái khiêm tốn này của nàng luôn làm cho ta nhớ tới Nguyệt Nương.

Xem thời gian, cũng đến lúc nên đuổi Lý Thiến Thiến ra khỏi Hầu phủ rồi.

Mấy ngày nay, Tần phu nhân mang theo Lý Thiến Thiến khiến mình mất mặt khắp nơi, tức giận đến mức trở về phủ ném rất nhiều thứ.

Lý Thiến Thiến cũng không phải dễ bắt nạt, Tần phu nhân ném nàng cũng ném, thậm chí nàng ta còn c-h-ử-i nhau với Tần phu nhân: "Tiền của Tần gia các người đều là ta kiếm được, bà bị người ta chế nhạo vài câu cũng có sao đâu? Cũng không thấy bà rơi mất lạng thịt nào."

Tần phu nhân bị Lý Thiến Thiến chọc giận đến mức lâm bệnh nặng.

Tần Hoài Viễn bị kẹp ở giữa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, y vốn tưởng rằng mình thích là một tài nữ không giống người thường, sau lại phát hiện ngoại trừ hát khúc và làm thơ, Lý Thiến Thiến không biết bất cứ cái gì, thậm chí còn không bằng tiểu thiếp của đồng liêu nên tình yêu y dành cho Lý Thiến Thiến liền nhạt dần.

Thẳng đến ngày đó, Chu Dịch đến Hầu phủ đàm luận về chuyện luyện binh ở đại doanh Tây Giao với Tần Hoài Viễn, lúc Tần Hoài Viễn đi lấy bản đồ, Lý Thiến Thiến bưng mâm trái cây giả bộ không biết Chu Dịch ở thư phòng, xông vào.

Sau khi Chu Dịch cười khen nàng ta dịu dàng hiền lành, lại lấy cớ bả vai mình đau nhức khiến cho nàng ta chủ động bóp vai cho Chu Dịch thì Tần Hoài Viễn trở lại.

Sau khi nhìn thấy Lý Thiến Thiến gần như dán lên người Chu Dịch, bất mãn trong lòng Tần Hoài Viễn dần trở nên phóng đại.

Ngày đó sau khi Chu Dịch rời đi, Tần Hoài Viễn và Lý Thiến Thiến cãi nhau gần cả đêm.

Dầu đã phủ kín, bây giờ chỉ còn châm lửa.

24.

Ngọn lửa này do ta đốt lên.

Đội ngũ truyền chỉ đi từ hoàng cung đi ra ước chừng dài nửa con phố, tất cả mọi người đều biết đích nữ phủ Quốc Công Đào A Kiều đã hứa gả cho Thái Tử đương triều Chu Dịch làm thê tử.

Tuân theo truyền thống chuyện vui nên truyền xa, đội ngũ truyền chỉ đi một vòng quanh phủ Quốc Công đi qua trước cửa phủ Cố Bắc Hầu rồi mới trở về cung.

Cùng ngày, rất nhiều người đến đô phủ nha môn kiện cáo phủ Cố Bắc Hầu lừa gạt cửa hàng của bọn họ, hại bọn họ mất cả chì lẫn chài.

Bởi vì nhân số đông đảo nên nha môn không thể coi thường, sau khi điều tra thì phán định hành vi đ-á-n-h b-ạ-c của Nguyệt Nương là không hợp lệ, bởi vì đ-á-n-h b-ạ-c ở Đại Lương là phạm pháp.

Trước kia bọn họ không dám đi kiện là bởi vì bản thân cũng tham dự vào đ-á-n-h b-ạ-c nên sợ đuối lý, hôm nay sau lưng có ta làm chỗ dựa, nhiều người thêm can đảm liền không còn sợ nữa, huống chi có phạt bạc cũng do ta trả nên tâm trạng của bọn họ hiển nhiên dâng cao.

Vì thế Tần gia vừa mới nghe lời đồn đãi 'sau khi người ta từ hôn thì gả cho Thái Tử, Tần gia từ hôn lại muốn cưới nữ nhi của tiểu môn hộ' xong thì sau đó lại biết được cửa hàng mình đoạt đến không được tính, Cố Bắc Hầu tức giận đến mức run rẩy.

"Ngươi vì cái loại hàng này mà đi hủy hôn, bây giờ thì hay rồi, người ta gả cho Thái Tử còn chúng ta không leo theo kịp. Ngươi nói nàng ta có thể kiếm tiền, bây giờ tiền không kiếm được còn bị nha môn phạt tiền, cửa hàng cũng phải trả lại, mặt mũi chúng ta mấy ngày nay đều bị mất hết." Tần phu nhân không hề khách khí chỉ vào Lý Thiến Thiến mắng Tần Hoài Viễn.

Tần Hoài Viễn cúi đầu không nói lời nào, y đột nhiên phát hiện cỗ nhiệt tình trên người Nguyệt Nương lúc trước y vẫn thưởng thức kia hiện giờ chỉ làm cho y cảm thấy phiền. Nguyệt Nương nói con người phải sống vì bản thân, nàng ta cũng đang thực hiện, căn bản không hề để phụ mẫu Tần Hoài Viễn vào mắt, cầm d-a-o phay cùng Tần phu nhân mắng c-h-ử-i nhau, mắng vừa khó nghe lại lớn tiếng.

Tần phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các làm sao mắng được Lý Thiến Thiến đanh đá, rất nhanh liền bị tức đến bệnh.

Lúc này đây, Tần Hoài Viễn thật sự chán ghét Nguyệt Nương.

Lúc tới lễ thanh minh, ta dẫn theo Tố Nga và Tước Mai ra ngoài đi du thuyền, từ xa đã nhìn thấy Tần Hoài Viễn đang chờ ở nơi đó.

"A Kiều, ta có thể nói vài câu với nàng không?"

Ta ra hiệu y nói, y gian nan mở miệng: "A Kiều, ta bị Nguyệt Nương lừa, nàng ấy dường như đã biến thành một người khác, ta không nhận ra nàng ấy nữa."

Ta lẳng lặng nhìn y không nói gì cả.

"A Kiều, ta... Nghe nói nàng muốn thành thân với Thái Tử, nàng thật sự thích hắn sao? Hắn chỉ coi trọng thân phận đích nữ phủ Quốc Công của nàng, muốn nàng giúp hắn đứng vững gót chân trên triều đình mà thôi."

Ta vẫn im lặng như cũ.

Tần Hoài Viễn có hơi gấp gáp: "A Kiều, ta biết nàng còn đang giận ta, nàng là vì tức ta nên mới đáp ứng Chu Dịch đúng không?"

Rất tốt, phản ứng này ta rất hài lòng.

"Bảo bối trong lòng ngươi đến rồi, ta phải đi." Ta đưa ánh mắt nhìn phía sau y, trong mắt Tần Hoài Viễn hiện lên một tia thất vọng.

Giống như lời Nguyên Nương nói với ta ở yến tiệc ngắm hoa ngày đó.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Nguyệt Nương sẽ bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.

Sáng sớm hôm sau, Tước Mai vui mừng khôn xiết: "Cô nương, Lý Thiến Thiến kia tối hôm qua đi Đông cung, Thái Tử điện hạ đóng cửa không gặp, nghe nói nàng ta ở ngoài cung khóc hồi lâu nói Thái Tử phụ nàng ta."

Triệu ma ma lắc đầu cảm thán: "Bà nương này điên rồi, cái gì cũng dám nói."

"Cho nên nàng ta bị dẫn vào Đông cung, ma ma dẫn nàng ta đi nói nàng ta ba lần bảy lượt đại bất kính với Thái Tử." Tước Mai nói thêm, "Bây giờ, Thái Tử phái xe tới mời cô nương đến Đông cung một chuyến."

Khi ta đến Đông cung, Lý Thiến Thiến đang bị trói trên cây cột, trái phải có hai ma ma đứng nhìn.

"Ta đã tuyên bố với bên ngoài nàng ta phạm thượng, nói xấu Thái Tử, phạt làm cung nữ quét cung."

Ta nín thở lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói một câu nào, cho đến khi nàng ta bị ta nhìn đến sởn gai ốc: "Đào A Kiều, ngươi muốn làm gì ta? Ta là chính thê của phủ Cố Bắc Hầu, ngươi sẽ không dám làm gì ta."

"Vậy sao? Nhưng ta nghe nói đồ đạc của ngươi đều đã bị ném ra khỏi Hầu phủ." Ta thản nhiên nói.

Lý Thiến Thiến quay mặt không nói lời nào.

"Ngươi đến từ thế kỷ hai mươi mốt phải không? Ngươi muốn thay đổi thời đại của chúng ta, muốn trở thành nữ nhân có thể chi phối toàn bộ nơi này, chỉ tiếc, ngươi quá coi trọng bản thân rồi." Ta khẽ cười với nàng ta.

"Lý Thiến Thiến, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Đào A Kiều ta học nhiều năm như vậy, nếu ngay cả người vô học chỉ có thể đọc mấy bài thơ như ngươi cũng không sánh bằng, vậy đích nữ của Công phủ ta chính là không đủ tư cách."

Nàng ta càng thêm khiếp sợ: "Ngươi, làm sao ngươi biết tên của ta?"

"Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, hôm nay là giờ c-h-ế-t của ngươi, ta muốn g-i-ế-t ngươi để báo thù cho Nguyệt Nương của ta, bất quá thân thể này của ngươi là của Nguyệt Nương của ta, không thể bị phá hủy cho nên ta phải từ từ."

Nói xong, không đợi nàng ta kêu khóc đã bị ma ma bịt miệng lại, một cây ngân châm đâm vào cổ nàng ta, chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra, Lý Thiến Thiến không ngừng giãy dụa nhưng bất lực.

"Lý Thiến Thiến, ngươi biết không, ngươi không phải là người xuyên qua duy nhất trong cái triều đại này nhưng những người khác đều đứng ở đỉnh cao quyền lực, duy chỉ có ngươi như tôm tép nhãi nhép, không có thành tựu gì lại bị trào phúng khắp nơi. Ngươi cho rằng bản thân không thể sống ở thời đại của mình thì đến nơi này của chúng ta, ỷ vào việc thuộc mấy bài thơ đọc mấy câu thơ là có thể có địa vị sao? Nằm mơ."

Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lý Thiến Thiến đang dần biến mất, ta chẳng những muốn nàng ta c-h-ế-t, ta còn muốn nàng ta c-h-ế-t trong tuyệt vọng.

Nàng ta cho rằng mình thu phục được Thái Tử là có thể đi lên một bước nữa, lại không biết chờ đợi nàng ta phía trước chính là địa ngục mà nàng ta phải đi.

Ta nhìn nàng ta lần cuối, vọng tưởng trong triều đại của ta vượt qua ta, không biết tự lượng sức mình.

M-á-u của Lý Thiến Thiến từng chút từng chút bị rút cạn, toàn bộ quá trình nàng ta vẫn tỉnh táo nhìn bản thân từng chút từng chút c-h-ế-t đi, nhưng lại không thể thoát ra.

Nàng ta ở trong cơ thể Nguyệt Nương đợi mười năm, thiếu chút nữa nàng ta đã có thể đạt được những thứ quyền lực, tiền tài và địa vị mà nàng ta khát vọng.

Bây giờ, toàn bộ cùng với máu của nàng, đều trôi theo dòng nước.

Cuối cùng, nàng ta không nhận được gì cả.

Thái Phó nói, nếu người xuyên qua không thể có được cái c-h-ế-t tử tế ở thế giới khác, vậy sau khi c-h-ế-t hồn phách sẽ tan thành mây khói.

Ta muốn Lý Thiến Thiến biến mất hoàn toàn.

T-h-i t-h-ể Nguyệt Nương được ta đưa về quê nhà chôn cùng sinh mẫu của nàng, ta phái người canh mộ cho các nàng để tránh có người của La gia đi trộm.

Về phần người La gia, phụ thân Nguyệt Nương bị tra ra tham ô nhận hối lộ nên bị lưu đày, kế mẫu mang theo hài tử chạy trốn suốt đêm chỉ còn lại mấy đệ muội, ta mời tiên sinh dạy bọn họ đọc sách biết chữ, hy vọng ngày sau có thể có một ít thành tựu.

25.

Ngày ta thành thân với Chu Dịch, mười dặm hồng trang, cả thành ăn mừng, pháo hoa bắn liên tục ba ngày.

Ta ngồi ở trong kiệu nghe Triệu ma ma đi theo bên cạnh nhắc nhở: "Cô nương, đừng khóc, hôm nay là đại hỷ, khóc sưng mắt lên sẽ rất khó coi."

Ta nhìn chiếc khăn hỉ trong tay, đường may tinh tế, là Tố Nga thêu.

Nàng ấy nói: "Biểu tỷ hãy coi đây là quà mừng trưởng tỷ tặng tỷ, muội dùng giá thêu của trưởng tỷ thêu thay tỷ ấy."

Ta như cảm nhận được nhiệt độ của Nguyệt Nương, giống như nghe được nàng nói: "Đừng khóc A Kiều, khăn hỉ ta tặng ngươi không phải chỉ để lau nước mắt."

Ta vừa lau sạch nước mắt, chợt nghe thấy tiếng Triệu ma ma quát lớn: "Thật to gan, dám ngăn cản kiệu hỉ của Thái Tử Phi."

"A Kiều, A Kiều, xin nàng gặp ta một lần, để cho ta nói một câu." Là thanh âm của Tần Hoài Viễn.

"A Kiều, ta sai rồi, ta hối hận, trước kia đều là lỗi của ta, nàng cho ta một cơ hội nữa được không?"

"A Kiều, thời gian vui vẻ nhất của ta là cùng nàng chơi cờ làm thơ, cùng nhau thưởng trà tấu đàn, ta đối với nàng thật lòng."

"Hắn cưới nàng chỉ là cái bẫy, hắn chỉ muốn lợi dụng nàng."

Thanh âm nhỏ dần đi, có lẽ là bị đám thị vệ kéo đi.

Có lẽ y đã hối hận.

Nhưng Đào A Kiều ta, từ trước đến nay chỉ nhìn con đường phía trước, chưa bao giờ quay đầu nhìn lại.

Mấy ngày sau ta mới biết được, sau khi Tần Hoài Viễn bị thị vệ kéo đi lại nhận được tin Nguyệt Nương c-h-ế-t, cả ngày y cầm đồ ta trả lại cho y điên điên khùng khùng ở nơi chúng ta từng đi qua lúc thì khóc lúc thì cười. Người người đều nói phủ Cố Bắc Hầu, không chừng sẽ do con thứ kế thừa vị trí Thế tử.

Dù sao, người điên làm sao có thể làm quan nhất phẩm được đây.

Trong Đông cung, Chu Dịch vén khăn voan lên ngơ ngác nhìn ta.

"A Kiều, nàng thật đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả pháo hoa trên bầu trời ngày hôm đó." Chu Dịch ôm chặt lấy ta giống như sợ một giây sau ta sẽ biến mất.

"A Kiều, nghe nói hôm nay Tần Hoài Viễn ngăn kiệu, hắn nói hắn hối hận rồi sao?" Thanh âm hơi chua chua của Chu Dịch từ bên tai truyền đến.

Ta vùi ở trong lòng hắn nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy nàng có hối hận không?" Hắn thấp giọng hỏi.

Ta lại gật đầu: "Có hơi hối hận."

Ánh sáng trong mắt Chu Dịch dần ảm đạm.

"Hối hận lúc trước mắt mù không ở bên chàng sớm hơn, chẳng qua thời gian sau này còn rất dài, chúng ta có thể đi từ từ."

Ánh mắt Chu Dịch lại sáng lên, so với ngày đó khi hắn từ trong gió tuyết đi tới Lưu Phương Các gặp ta còn sáng hơn.

"A Kiều."

"Ừm."

"Cuối tháng ta dẫn nàng đi Dư Hàng, đến xem dấu vết ta nhớ nàng trong ba năm đó."

"Được."

(Hết)

*Lướt sang ảnh tiếp theo để đọc ngoại truyện nhé các bạn*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play