Xuyên vào thế giới tiểu thuyết đã một năm rồi, tôi là một vai quần chúng của quần chúng, một nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
Ồ, hoá ra cũng được một năm rồi à!
Nhưng thôi, bỏ đi, hiện tại tôi đang đi vệ sinh. Thật ra chuyện tế nhị này không có gì đáng nói cả, nhưng quan trọng là... tôi đi vệ sinh đứng và bên cạnh có rất nhiều nam sinh nhìn tôi.
Cúi đầu nhìn xuống, mắt tôi mù một, ngước mắt lên nhìn và bắt gặp mấy cặp mắt dán vào tư thế đi vệ sinh của tôi, mắt tôi mù mười.
"Đại ca gặp vấn đề khó nói hả? Sao cứ ngẩn ngơ nhìn xuống dưới vậy?" Nam sinh để đầu đinh đi ngay cạnh buồng, vừa nói vừa nghía xuống xem "h.àng" của tôi.
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, vừa nhục nhã vừa sợ hãi, tôi khóc ré lên, chất giọng nam trầm chua lên thấy rõ.
"Hu hu hu, ai cho cậu nhìn tôi! Cậu không được nhìn tôi!"
Rầm!
Cửa nhà vệ sinh nam bật tung.
Người con gái mặc áo dài trắng hùng hồn bước vào, tóc uốn xoăn thả ngang hông, trên gương mặt có cặp kính cận bóng loáng.
Cô ấy mạnh dạn bước thẳng vào nhà vệ sinh nam, lần này đến lượt bọn con trai hét lên, vội vội vàng vàng kéo khóa quần. Thằng đi vệ sinh cạnh tôi vì kéo khóa quần nhanh quá nên "họa mi" bị kẹt, nó hét ầm lên: "Mọe! Con nhóc này, cô biết đây là đâu không hả?"
Nữ sinh oai hùng hất mặt lên, tháo phăng cặp kính cận ném xuống đất, nhỏ hung hăng gào lên: "Mẹ nó! Cô không được khóc bằng mắt của tôi!"