"Em có thể nói cho chị biết không?" Lưu Ly hỏi lại.

"Để làm gì?"

"Chị muốn nói cho em một số chuyện liên quan đến Phi."

"Anh Phi có vấn đề gì sao?" Bé Thư thắc mắc.

"Chị muốn nghe em trả lời trước."

"Em với anh ấy.. Chắc là.. Bạn bè bình thường. Kết bạn mới đây." Bé Thư nói ngập ngừng, không chắc chắn.

Thấy bé Thư nói không rõ ràng, cô ta lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ngay sau liền thay đổi sắc mặt nghiêm túc.

"Em có thực sự biết Phi là con người như nào không mà dám kết bạn với hắn?"

"Có gì sai sao?" Bé Thư hơi hoảng, không lẽ anh ta là người xấu? Không phải cô bé chưa từng nghĩ đến trường hợp này, chẳng qua Phi có một danh hiệu rất cao quý, đó là thằng bạn duy nhất của Thái, cũng vì lẽ đó mà cô bé yên tâm đây không thể nào là người xấu được.

"Cậu ta.." Lưu Ly nói nghẹn ngào, thần sắc trở nên u ám. "Sàm sỡ chị."

"Hả? Thật sao?" Bé Thư bất ngờ, mắt trợn to.

"Mới hôm qua hắn sàm sỡ chị, đè chị xuống cố cưỡng hiếp. Điều đáng trách hơn là.. Em không tin nổi điều chị sắp nói đâu. Trong điện thoại của hắn có ảnh của em. Lúc đó chị vô tình nhìn thấy thì bị hắn tác động vật lý. Chị không thể làm gì hắn, điều chị có thể làm sau khi thoát khỏi hắn là tìm đến em để cảnh báo, để em không bị vấy bẩn như chị. Ơ hư hư." Lưu Ly hai tay che mặt, tiếng khóc của sự oan ức phát ra khiến cô bé không khỏi thương xót.

Cô ta rất giỏi trong việc sử dụng giọng nói của mình, để người khác tin rằng cô ta thực sự là nạn nhân trong câu chuyện kể.

Nói một cách khác là thao túng người khác bằng giọng nói. Tuy nhiên, lời nói sẽ không có ý nghĩa gì nếu không có sự việc chứng kiến cụ thể. Ví dụ như nếu Lưu Ly đến gặp cô bé và nói anh Thái là một tên cặn bã. Cô bé sẽ không tin và cho rằng cô ta đang nói dối. Nhưng trong sự việc này thì khó có thể kết luận cô ta có nói dối hay không. Thử nghĩ mà xem, tại sao Phi lại ngỏ lời làm quen cô bé? Dĩ nhiên là có ý đồ không tốt trong đó rồi.

Bé Thư không muốn nhìn người khác khóc trước mặt mình, cô bé bước đến an ủi, tay chạm nhẹ lên lưng. "Có chuyện gì thì chị với em cùng nhau giải quyết, bây giờ chưa muộn để đòi lại công bằng đâu."

"Cảm ơn em." Lưu Ly hai tay ôm chặt lấy bé Thư vào lòng.

Hành động này của cô ta khiến bé Thư không lường trước được, lúng túng không biết hai tay nên để chỗ nào.

"Em phải cảm ơn chị vì đã nói cho em biết mới đúng."

Harim từ một bên chen chân vào giữa hai người. Một vị khách lạ mặt không biết từ đâu đến.

"Một màn diễn cảm động quá. Sao không thấy ai vỗ tay hết vậy?" Harim cười nói.

Lưu Ly nghe xong cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng buông bé Thư ra, quay về hướng phát ra giọng nói.

"Em quen người này à Thư?"

"Chưa từng gặp." Cô bé lắc đầu.

"Vậy thì cho hỏi em đến đây gặp chị hay là gặp Thư?"

"Tại sao chị có thể nhồi nhét thông tin không đúng sự thật cho một cô bé nghe vậy chị Syavia? Em có phát âm đúng không nhỉ?"

"Vậy cho chị hỏi, thế nào là đúng sự thật?" Lưu Ly nói lịch sự.

"Thư ơi, là do em quá nhỏ nên dễ tin vào lời nói của người lạ à? Chị ta chỉ mới nói có vài câu thôi đó."

Bé Thư không biết trả lời như thế nào.

"Còn chị, Phi là người như nào chị cũng không biết. Anh ấy chẳng đời nào sàm sỡ con gái đâu, kể cả là người có xinh hơn chị gấp trăm lần đi nữa."

"Nói cái quái gì vậy? Sao không cút đi cho tao nhờ." Lưu Ly thấp giọng lẩm bẩm. "Chị là bạn cũ của Phi đó, nhiêu đây không đủ để hiểu cậu ta sao? Ngược lại em với cậu ta là gì mà nói như đúng rồi vậy? Người yêu hửm?" Cô ta nói dịu dàng.

"Bằng chứng là cái rất quan trọng để kết tội con người đó chị có biết không? Cho dù chị có bị thật đi nữa mà không có bằng chứng thì cũng chẳng chứng minh được gì. Chị may mắn trời sinh ra khuôn mặt đẹp, để rồi ăn nói xấu người khác trên mạng, thu hút bọn mê gái tin theo." Harim khinh thường.

"Em có khác gì chị đâu, cũng không có bằng chứng chứng minh chị nói sai."

"Vậy thì Thư ơi, cho chị hỏi trước khi gặp Lưu Ly, em nghĩ Phi là người như thế nào?"

Bé Thư đứng một bên không biết nghe theo bên nào, cũng không dám nói ra vì sợ khiến Lưu Ly không hài lòng.

"Cái thằng đó chỉ được cái giả vờ làm người tốt thôi, mấy cái thứ mày thấy chẳng qua là bộ mặt giả tạo của nó. Đừng có đem cái bộ mặt giả đó để nói với tao như thể mày biết rõ lắm." Cô ta lớn giọng, tức giận đâm ra đổi cách xưng hô.

"Em nói sai thì xin lỗi, nhưng chị cũng có nói đúng đâu." Cô gái vẫn tiếp tục phủ nhận lời Lưu Ly.

"Em vào trong nhà đi Thư, hết việc của em rồi." Nói xong, Lưu Ly rời đi.

Harim không hiểu tại sao nhỏ lại rời đi, chẳng lẽ là chịu đầu hàng trước mình?

"Này, chưa làm rõ mà đã bỏ đi sao? Chị nghĩ bỏ đi là xong à?" Harim vừa nói vừa bám theo sau.

Bé Thư không muốn ở đây lâu thêm nữa, cô bé vội vàng chuồn vào trong.

Cô gái bực bội đi theo. Lưu Ly đi đến cây cột điện gần đó rồi dừng chân, quay người lại.

"Cho chị xin lỗi em nhé, là chị sai. Phi hôm bữa có vô tình làm hỏng chiếc điện thoại của chị nên chị tức quá, muốn cậu ta phải nếm mùi đau khổ nên đã làm ra việc này." Cô ta chắp tay xin lỗi.

"Chị.. NGHĨ SAO VẬY HẢ? Cho dù điện thoại của chị có là Iphone 15 pro max đi nữa thì vẫn đền được thôi. Đâu cần phải làm đến mức này. Thậm chí nếu chị muốn thì em sẵn lòng chi trả số tiền đó luôn này." Harim sắp không kiềm được.

"Chị thực sự biết mình sai rồi. Để về chị đính chính lại nhé. Dù sao thì mục đích của chị chỉ là để cậu ta nếm mùi đau khổ trong thời gian ngắn, đến khi cậu ta cảm thấy hối hận thì dừng lại việc này." Lưu Ly tỏ ra vô cùng hối lỗi.

"Chỉ cầu chị nói là làm."

"Dĩ nhiên rồi, nhưng mà em hứa với chị là không nói chuyện này cho ai khác có được không? Tại nghe có hơi ngớ ngẩn, đến chị cũng thấy vậy mà chẳng hiểu sao lại làm, đúng là con người khi tức giận toàn làm mọi việc trở nên tệ lên."

"Phải nói là rất ngớ ngẩn. Em mong là chị đừng bao giờ làm việc này thêm lần nào nữa." Harim hơi giận dữ.

"Chị biết rồi, giờ chị về đính chính đây. Cơ mà cho chị hỏi là cái áo khoác em đang mặc mua ở đâu vậy? Chị để ý nó từ nãy đến giờ, trông rất đẹp."

"Cái này à. Là quà bà ngoại từ bên Hàn gửi về. Em thích nó lắm, lúc nào cũng mặc khi ra đường. Nếu chị muốn thì để về em hỏi tên áo cho."

Lưu Ly bước đến gần trước sự đề phòng của cô gái. Bàn tay cô ta nhẹ nhàng sờ lên chiếc áo khoác của cô gái. "Chị thích chất liệu này, sắp tới chị sẽ mua nó. Thôi chị đi đây, tạm biệt em."

Harim ngẩn ngơ nhìn bóng lưng bước đi của cô ta, cô gái hơi bất ngờ vì không nghĩ giải quyết việc lại dễ dàng đến thế.

Về đến nhà, có một thông báo lạ trên điện thoại mà Harim không hiểu.

Cảnh báo theo dõi không xác định. Trình theo dõi đi cùng bạn. Đã phát hiện trình theo dõi không xác định. Chủ sở hữu của trình theo dõi này có thể thấy vị trí của nó.

"Gì đây?"

Một thông báo lạ mà cô gái chưa từng thấy trước đây, nó nằm trong một mớ thông báo khác, cô gái chỉ nhìn thoáng qua rồi xóa hết tất cả thông báo, không để tâm nhiều, thứ cô gái để tâm nhất lúc này là khi nào thì Lưu Ly đăng bài đính chính.

Harim vào ứng dụng Wire, nhập một dòng tin nhắn.

Nội dung: Em nói chuyện với anh có được không?

Đọc lại xác nhận từng từ rồi mới nhấn gửi.

Năm phút sau, ba chục phút sau, một tiếng sau tin nhắn vẫn chưa được nhận.

Cô gái mất kiên nhẫn, nhắn thêm vài câu.

Anh có nghe không? Trả lời em đi chứ.

Dù có nhắn bao nhiêu cũng đều vô dụng, thậm chí cô gái còn mạnh dạn gọi điện nhưng vẫn không có phản hồi.

"Cái anh này."

Thất vọng, bực bội, tại sao ngay cả nhận tin nhắn cũng không được thế này. Có các khả năng có thể xảy ra, một là Phi đang trong bờ vực sụp đổ nên không có hứng sử dụng điện thoại, hai là Phi đã xóa ứng dụng đi vì không muốn liên lạc với cô gái. Trường hợp một có lẽ hợp lý hơn, cô gái tin chắc.

Sáng ngày hôm sau, Harim đi xe đạp điện, đến thẳng nhà Phi để xem tình hình. Cánh cổng và cửa nhà đều bị khóa, có khác gì nhà đi vắng đâu. Cô gái buồn bã nhìn vào trong.

Phi đứng đằng sau tấm kính một chiều trong nhà, thấy được Harim đang đứng trước cổng nhà mình.

"Tại sao nhỏ lại đến đây?" Phi đứng ngồi không yên, mới sáng sớm đã gặp ma thì cả ngày còn gặp gì nữa đây.

Cậu quyết định đứng nhìn một lúc, chờ cô gái rời đi mới yên tâm. Thế nhưng không hiểu sao rõ là biết nhà đi vắng nhưng vẫn cố nén lại. Cô gái cảm thấy mất công đến rồi, không nỡ rời đi ngay, chờ ở đây một lúc lỡ như gặp may thì sao, ví dụ như Phi chỉ là đang đi ăn sáng.

Harim nén lại không biết qua bao lâu, Phi ở trong nhà cũng mất kiên nhẫn và quyết định quay trở lại phòng, coi như không thấy gì.

Trong thời điểm này, có một cậu trai đến nhà Phi, tình cờ chạm mặt với cô gái.

"Ủa? Sao em ngồi ở đây? Em đến tìm Phi à?" Cậu trai hỏi.

Đó là một cậu trai ăn mặc gọn gàng, bộ đồ đang mặc là hàng hiệu, người này ít gì cũng là con nhà khá giả.

"Đúng rồi. Anh là bạn Phi?"

"Không, bọn anh không có mối quan hệ đó."

"Nếu vậy thì là gì?"

"Bạn cùng trường.."

"Anh đến đây để ức hiếp Phi chứ gì. Lưu Ly đã nói với em rồi, tất cả chỉ là tức giận gây ra hiểu lầm thôi." Harim nhận ra ý đồ của chàng trai, liền giải thích một mạch chuyện hôm qua.

"Nên là mong anh hiểu và bỏ ý định đó đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play