*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem ra phương án giải thích không có tác dụng, vậy thì đòn roi thôi. Nhưng dùng đòn roi vào trường hợp này có khác gì bảo vệ cho kẻ xấu đâu. Và thế là dì Hạ kéo Phi xuống dưới nhà, ném vô phòng.

"À thì.. Phi, có vẻ như con không phù hợp với công việc này thật." Dì nói ngập ngừng.

"Con nói ngay từ đầu rồi mà." Cậu bực bội. Cả cuộc đời cậu đã được định không có duyên với con nít rồi.

"Vậy thì thay đổi khuôn mặt thôi."

Phi nhìn bàn trang điểm trong phòng, đoán ra ý thay đổi khuôn mặt của Hạ chính là trang điểm.

"Thôi thôi thôi, con trai ai lại đi trang điểm."

"Con có biết hồi bé con từng được dì trang điểm không?"

"Hồi nào vậy? Sao con không nhớ?" Cậu ngạc nhiên hỏi.

"Lúc đó con còn nhỏ lắm, chắc là quên rồi. Dì nghĩ trên fanpage nhà thờ mình có lưu giữ ảnh của con đó."

Dì thử tìm kiếm bức ảnh năm ấy.

"Có không dì?" Phi vô cùng tò mò về bản thân khi được makeup sẽ trông như thế nào.

Nói về con trai makeup, có một số người nói rằng: "Con trai trang điểm là bê đê." Dĩ nhiên đây là một quan điểm chủ quan, và cậu không hề cong một chút nào.

"À, đây rồi."

Bức ảnh dì vừa tìm được là một bé gái xinh xắn, mặc đồ thiên thần đứng trên sân khấu văn nghệ.

Phi nhìn tấm ảnh với vẻ mặt khó hiểu. "Ai đây dì?"

"Con đó, không nhận ra sao?"

"Nhưng đây là con gái mà."

Bức ảnh này là của mười một năm trước, buổi tối tại nhà thờ năm ấy thường có mấy đứa nhóc đến tập văn nghệ, riêng Phi là đứa đến chỉ để xem. Cái là đêm nào nó cũng tới và ở lại cho đến khi mọi người ra về.

Hạ cho rằng có một bé gái Phi thích ở đây nên nó mới siêng năng đi đến vậy. Lâu dần thì thấy không phải, chỉ đơn giản là nó muốn tập cùng các bạn.

Đến ngày biểu diễn, có một cô bé báo là không đi được. Dì nhanh cơ hội này mời Phi lên thế chỗ. Nghĩ có thể nó sẽ vui vẻ đồng ý nhưng nó không chịu, thử dò hỏi thì biết là do nó tự ti về ngoại hình nên không dám lên sân khấu.

"Để dì che nó lại cho." Chỉ trong một câu nói, thành công nhận được sự đồng ý của Phi. Không phải cậu sợ đứng trên sân khấu nên từ chối, chỉ đơn giản là cậu sợ nhiều người nhìn chăm chăm vào ngoại hình của mình. Nếu che đậy lại khuôn mặt Phi chối bỏ thì đứng trên sân khấu chỉ là chuyện nhỏ.

Buổi biểu diễn thành công mỹ mãn nhờ vào việc âm thầm tập luyện ở nhà của cậu. Khi đó có khá nhiều người bàn tán: Con nhà ai mà xinh thế kia.

Việc nói Phi không nhớ mình từng đứng trên sân khấu là không hề sai, bởi vì đêm nào cậu cũng ảo tưởng rằng mình là người đứng trên sân khấu, và đến khi được biểu diễn thật thì cậu không nhận ra mà đánh đồng chúng là ảo tưởng sinh ra từ mong muốn.

Nghe dì kể xong, cậu không kiềm được kích động.

Nhìn chăm chú hơn vào dáng vẻ của mình năm ấy. Tóc lúc này khá dài, là vì muốn dùng tóc che đi khuôn mặt. Sau khi được buộc tóc lên và mặc bộ đồ thiên thần, trông cậu không khác gì bé gái.

"Có khi nào dì bịa ra câu chuyện nhằm dụ con trang điểm không?" Phi nhìn dì Hạ bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Biết bịa hay không thì cứ thử là biết." Dì nở nụ cười.

Cậu không có cái nhìn ác cảm với makeup. Chẳng qua là sợ sẽ lại thành thảm họa như hồi thử làm ở nhà, với tay nghề chuyên nghiệp của dì thì ít nhiều gì cũng tạo nên thành phẩm, vậy nên cậu mới đồng ý với yêu cầu của dì.

Hồi trước kỹ năng makeup của dì vẫn ở mức bình thường, việc có thể trang điểm cho Phi thành một cô gái xinh đẹp còn phụ thuộc vào năng khiếu hóa thân thành gái của cậu.

"Con có làn da đẹp lắm đó Phi."

Làn da đẹp là một làn da được chăm sóc tốt. Dĩ nhiên vẫn có nhiều người tốt sẵn dù không quan tâm tí nào đến nó. Không may, Phi không phải một trong số họ, làn da của cậu bị đánh giá là xấu suốt hồi đi học cấp hai, đó là lý do cậu bắt đầu để ý đến nó hơn.

Nói về chăm sóc da, không phải cứ mua đại sữa rửa mặt về dùng là xong đâu, phải có kiến thức về nó rồi mua đúng loại phù hợp với mình, nếu không sẽ phản tác dụng.

Và người bạn tốt giúp cậu trong việc này là Thái, một thằng điển trai biết chăm sóc cho ngoại hình của mình.

Cậu ta luôn cảm thấy như mình vẫn chưa đủ độ đẹp trai, nên lúc nào cũng cố gắng tìm mọi cách để tăng nó lên. Thậm chí còn có ý định phẫu thuật thẩm mỹ. Phi thì luôn khuyên là "Mày đã đạt đến đẹp trai maximum rồi, cố thêm cũng chẳng tăng thêm đâu." May sao nó cũng tin là thật rồi bỏ ý định đi.

Sau khi trang điểm, còn một bước không kém phần quan trọng, đó là thoa son màu hồng nhạt lên.

Cậu quan sát kỹ lưỡng mình trong gương. Trong giây lát không nhận ra đây chính là mình. Quá vi diệu, sức mạnh của makeup đúng là không thể coi thường.

IMG

IMG

"Giờ chỉ cần đội tóc giả và mặc quần áo vào là xong rồi."

Phi hoảng hốt nói. "Thôi dì ơi."

"Thôi cái gì mà thôi, có tin dì tẩy trang luôn không?" Dì nói như thể đây là một việc rất quan trọng.

"Sao dì lại nói vậy?"

Hiếm lắm mới có nhan sắc, bỏ đi thì thật là đáng tiếc.

Dì Hạ nói mạnh giọng hơn và có phần đáng sợ. "Giờ có mặc không?"

"Dạ dạ, con mặc, nhưng chỉ cho mỗi dì xem thôi đấy." Rõ ràng là ép buộc người ta giả gái mà.

Lúc mặc vào, cậu vô cùng cẩn thận, sợ sẽ vô ý làm hư lớp trang điểm.

Đeo bộ tóc giả lên thì thấy có gì đó quen thuộc. Đây chẳng phải là bộ đồ cosplay sao?

Outfit của nó là như thế này: Tóc dài có màu vàng nhạt và hai vệt xanh lam đậm ở một bên tóc. Áo lộ vai nửa đen nửa trắng. Bên dưới là quần đùi và chiếc váy ngắn kết hợp hài hòa với nhau tạo nên phong cách. Ngoài ra còn đôi tất cao lên đến tận hông, và còn nhiều chi tiết hơn nữa. Dễ hình dung hơn thì nhân vật này giống ca sĩ nhạc rock.

Phi đỏ mặt xấu hổ, cậu chưa từng nghĩ có ngày mình lại cosplay nhân vật nữ.

Dì Hạ thì cười như được mùa nhưng vẫn kìm nén giữ phép lịch sự, cái thằng nhóc có khuôn mặt khó gần lại có thể giả gái tốt đến thế, nói ra chắc chẳng ai tin.

"Con hỏi cái này, dì chuyên trang điểm cho cosplayer sao?"

"Đúng rồi, mà sao con biết?"

Cậu ngạc nhiên. "Con đoán. Dì từng makeup cho ông con trai nào chưa?"

"Dĩ nhiên là chưa rồi. Con là trường hợp đầu tiên của dì đó."

Nếu như vấn đề về ngoại hình được giải quyết, thì tiếp theo đây là trông trẻ.

Dì Hạ dứt khoát ném Phi ra giữa nhà trẻ một lần nữa, mặc kệ vẻ mặt xấu hổ của cậu.

Ngay khi bước ra khỏi phòng, con nhóc ban nãy liền bước đến, chỉ tay vào Phi. "Chị Se va."

Thấy con nhóc bắt chuyện với mình, cậu thử giả giọng gái phản hồi. "Chị đây."

Em nó là một cô bé ngoan, thấy Phi thay đổi ngoại hình một cách chóng mặt, em nó không còn tính ngang ngược nữa. Vậy kết quả vẫn là lỗi của cậu.

Có hơi xấu hổ khi phải giả gái trước đám đông.

Vì con bé này thuộc dạng ngoan nên không cần ai chăm lo nhiều, còn mấy đứa khác thì cực kì khó dạy bảo, trông rất gian nan với bọn chúng. Cậu không chắc mình có thể làm được công việc khó khăn này không, khi nó đòi hỏi phải rất yêu nghề.

"Mà sao em biết tên chị vậy?" Phi hỏi.

"Chị nói gì vậy? Bữa trước chị có gặp em mà."

Có thể người con bé gặp là một cosplayer nhân vật này và chỉ nhớ mang máng bộ đồ chứ không nhớ rõ khuôn mặt và giọng nói của cosplayer.

"Em có muốn chơi với chị không?"

Nghe cậu nói, con bé đưa cậu đồ chơi piano rồi yêu cầu cậu đánh đàn cho con bé nghe. Chuyện này đơn giản với cậu, chỉ là dù có đánh bài gì đi nữa thì con bé vẫn không có vẻ gì là thích thú.

"Chị có thể đánh cho em nghe cái bài. U ù ú ụ ú u ù không?"

Nói như vậy thì bố ai mà hiểu được. Chơi cả buổi vẫn không thể thỏa mãn con bé, Phi dần cảm thấy chán nản với công việc này.

Đột nhiên con bé vồ vào người cậu, kéo cái áo lộ vai xuống khiến cậu vô cùng khó xử. "Em làm gì vậy?" Phi vô tình nói giọng thật, con bé nghe xong liền chạy về phía dì Hạ.

"Dì ơi, chị Se va bị anh vừa nãy chiếm thân xác rồi. Anh ta là một con người độc ác."

Dì Hạ không biết giải quyết ra sao. Mặc dù trang điểm và mặc đồ lên nhìn thì xinh, nhưng vẫn không thể qua được ánh mắt của con nít ư?

"K-Không đâu, là Chị Se va đây, em quay lại chơi với chị này." Phi cố cứu vãn tình hình.

Con bé nói to. "Cút ra khỏi cơ thể chị Se va của tao."

Dì lập tức gõ đầu cho nó một phát vừa đủ khiến nó im miệng. "Không được nói tục."

Ngày đầu trông trẻ của Phi, không được thuận lợi cho lắm dù nhiệm vụ của cậu chỉ là đứng quan sát. Dì Hạ không vì thấy cậu không phù hợp với công việc mà sai cậu đi làm việc khác, còn lấn đà lấy ra thêm mấy bộ đồ cosplay không biết từ đâu và bảo cậu mặc hết chúng.

Tối hôm đó, trên con đường không có đèn đường, bé Thư không hiểu tại sao mình lại ở đây.

Cô bé vô cùng cảnh giác và sợ hãi với bất kỳ tiếng động nào. Cứ đi về phía trước với hy vọng tìm được đường về nhà.

Ở hoàn cảnh như vậy, biến thái hoàn toàn có thể tấn công cô bé bất kỳ lúc nào, rõ ràng là tự đưa thân mình vào chỗ nguy hiểm.

Nhìn thấy ánh sáng trước mặt, bé Thư vội vàng chạy đến đó, ngay khi cô bé dừng lại, một bóng người từ từ tiếp cận khiến cô bé hét lên. "Biến thái!"

Người này chính là Phi, nhìn chẳng khác gì một tên biến thái đứng rìn rập ở đây. Quả nhiên Lưu Ly nói không hề sai, hắn ta thực sự là một tên biến thái. Hắn lập tức đẩy cô bé xuống. Trên tay hắn cầm một con dao sắc bén.

"Mày mà dám la lên là tao giết mày."

Bé Thư tràn đầy sự sợ hãi, không kiềm được khóc lên. Bàn tay hắn mạnh bạo sờ soạng vào người cô bé khiến cô tuyệt vọng.

Đó là giấc mơ đêm qua của cô bé.

Hiện tại, vì nghe tin Thái sẽ về đến nhà vào khoảng giờ này nên cô chờ đợi anh Thái về với tâm trạng bồi hồi. Muốn lập tức nói cho anh trai nghe về con người thật của Phi, từ đó khuyên anh hãy nghỉ chơi với con người này đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play