Trên quảng trường tràn ngập các món ăn vặt nổi tiếng từ nam ra bắc. Ở đây không chia thành các cửa hàng riêng, mà là một khu ăn uống chung với vô số chén bát cùng vỏ chai hỗn độn.

Tại một chiếc bàn bốn góc nho nhỏ, một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau.

Nhìn từ xa chỉ thấy là trai đẹp gái xinh, mà lại gần…

Quý Phàm Trạch không hề động đũa, tay đặt trên đùi, dùng khóe mắt liếc đám lương bì* đỏ sẫm trong bát của Chung Ngả cùng với tướng ăn không lấy làm nhã nhặn cho lắm của cô. Đừng nhìn dáng người cô mảnh mai như vậy mà nghĩ cô ăn ít, anh thật hoài nghi kiếp trước của cô có phải là một bé heo hay không, hơn nữa còn là bé heo sành ăn, chỉ thích những món thơm lừng.

*lương bì là món ăn nhẹ truyền thống của một số tỉnh phía Bắc Trung Quốc như Sơn Đông, Thiểm Tây,… và được cho là đã có từ thời Tần Thủy Hoàng cách nay hơn 2000 năm. Món ăn có vị chua, cay, ngọt, thành phần chủ yếu là mì tươi và dưa chuột.

“Bác sĩ Chung, hôm nay cô không chuẩn bị liệu pháp tiếp xúc cho tôi đấy chứ?” Nhớ đến lần “tiếp xúc” trên xe điện lần trước, ngữ khí của Quý Phàm Trạch mang theo chút đùa cợt.

Giữa đám đông ồn ào huyên náo vang lên một giọng nói tinh khiết như vậy, Chung Ngả từ chiếc bát cỡ đại ngước mắt lên nhìn: “Dĩ nhiên là không rồi, tôi chỉ trị liệu miễn phí cho anh một lần thôi.” Phí tư vấn của cô rất đắt đấy.

Cô thỏa mãn liếm liếm cái miệng nhỏ xinh, mỉm cười nói thêm: “Giá tiền bữa ăn và giao tình giữa hai người tỷ lệ thuận với nhau. Tôi và anh chưa thân quen lắm, cho nên chuyện ăn uống chỉ cần no bụng là được, không cần quá phô trương đâu.”

Thì ra giao tình giữa bọn họ…chỉ đáng giá một bát lương bì sao.

Quý Phàm Trạch vốn muốn trêu chọc cô một chút, không ngờ bị cô nói lại một phen, nhưng không hiểu sao trong lòng anh chợt rung động.

Thật ra đối với Quý Phàm Trạch cô không phải người xa lạ.

Anh từng gặp cô ba lần, hơn nữa mỗi lần đều để lại ấn tượng sâu đậm.

Lần đầu tiên là tại sinh nhật của Mạnh Tình.

Khi đó Quý Phàm Trạch được nghỉ hè nên quay về nước, vừa xuống máy bay đã bị Đỗ Tử Ngạn bắt cóc. Quý Phàm Trạch đối với sinh nhật của bạn gái Đỗ Tử Ngạn chẳng có chút hứng thú nào, nhưng Đỗ Tử Ngạn vẫn kiên quyết lôi anh đi để giữ thể diện.

Đêm đó Mạnh Tình bao một gian phòng ở KTV, rượu quá ba tuần, mười mấy sinh viên đang chơi rất hào hứng thì cửa phòng bao đột nhiên mở ra…

Chung Ngả khoác ba lô đi vào.

Lúc ấy bên ngoài trời đang mưa, khi cô bước vào thì tóc ướt nhẹp, từng lọn từng lọn dính trên mặt. Dưới ánh sáng nhập nhèm, làn da cô trắng nõn gần như trong suốt, vô cùng mịn màng.

Không đợi Chung Ngả mở miệng, chỉ nghe “bộp” một tiếng, miếng bánh ngọt đã bay thẳng vào mặt cô.

Trong phút chốc, phòng bao như đang ở trong một thế giới khác, đột nhiên lặng ngắt như tờ, thậm chí tiếng nhạc karaoke dường như cũng đang ngừng lại.

Khi miếng bánh bay tới gần, Chung Ngả nhất thời giật mình bất động, hàm răng khẽ run, không biết vì lạnh hay là vì kinh hãi.

Cảm thấy ném bánh vào mặt cô còn chưa đủ, Mạnh Tình nhướn lông mày nói: “Con nhỏ không cha này tới làm cái gì vậy, không có ai mời mày đâu!”

Bầu không khí có chút xấu hổ, khóe môi Chung Ngả mím thành một đường thẳng tắp. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô chậm rãi nâng tay lau sạch bánh dính trên mặt, nước mưa lạnh khiến đầu ngón tay cô run rẩy.

Sau đó đột nhiên xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ.

Cô không nhanh không chậm đi đến trước mặt Mạnh Tình, dùng bàn tay dính đầy kem bơ kia “chát” một tiếng tặng cho Mạnh Tình một cái tát.

Mạnh Tình ôm mặt, kinh ngạc tới mức không thốt ra được một từ. Chung Ngả lấy giấy thi lại ra nhét vào vào tay cô ta. Cô giống như một chú thỏ bị chèn ép nên hung hăng cắn người: “Nếu không phải giáo vụ nhờ tôi đưa giấy thi lại cho cô thì tôi cũng lười nhìn tới cô.”

“Sao cô dám đánh cô ấy hả?” Một giọng nam lười nhác đột nhiên vang lên.

Chung Ngả vừa quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, Đỗ Tử Ngạn đã từ sofa đứng dậy tới gần người cô. Tuổi trẻ khí lực lớn không chịu được việc bạn gái bị tát, anh ta kéo Mạnh Tình về phía sau che chở, giơ tay đẩy Chung Ngả.

“Thọ tinh* chỉ muốn đùa với cô một chút, còn cô thì sao hả?” Anh ta lớn tiếng nói.

*Thọ tinh vốn dùng để chỉ ông Thọ, ngoài ra cũng dùng để gọi một người vào ngày sinh nhật của người đó.

Đây không phải đùa, mà là sỉ nhục.

Chung Ngả không chịu nổi cái đẩy của anh ta, lảo đảo lùi về sau vài bước mới đứng vững được. Hai tay cô để bên mép quần siết thật chặt, khớp xương nhỏ nhắn trên tay trắng bệch. Cô không nói lời nào, ngửa đầu nhìn xoáy vào khuôn mặt Đỗ Tử Ngạn như muốn đục mấy cái lỗ trên đó.

“Tôi có cha, tên ông ấy là Từ Hải Đông.” Cô nhẹ nhàng nói, giọng hơi run.

Ngày đó, Quý Phàm Trạch ngồi trong góc khẽ nheo mắt.

Thật ra toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong hai, ba phút, Chung Ngả vốn không có thời gian nhìn rõ mặt của từng người trong phòng bao đã rời đi rồi. Nhưng mỗi khi Quý Phàm Trạch nhớ tới một màn đó lại giống như thước phim quay chậm, ánh mắt của cô thật sự chậm rãi, rất chậm, chậm đến nỗi bóng dáng của cô khắc sâu trong mắt anh.

Bởi vì dưới ánh đèn, đôi mắt của cô…

Khi ấm áp thì giống như nước, thật lạnh nhạt;

Mà khi lạnh lùng thì giống như rượu, vô cùng nồng.

Thời đại bây giờ người như cô cũng không có nhiều nữa.

Lần thứ hai, lần thứ ba…

Bầu không khí nơi hàng quán đông đúc không thích hợp để hồi tưởng quá khứ, Quý Phàm Trạch có chút khó khăn cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Anh vừa liếc mắt xuống đã chạm phải đôi mắt màu hổ phách kia của Chung Ngả.

Nhiều năm như vậy, cô sớm đã không còn dáng vẻ như lần đầu anh nhìn thấy.

Chung Ngả ngồi đối diện bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, đôi mắt của người đàn ông này mang chút ý tứ sâu xa khiến cô không khỏi ngẩn người.

May mà cô cũng không nhìn lâu, rất nhanh cúi đầu, dời ánh mắt về phía bàn ăn trước mặt Quý Phàm Trạch.

Đồ ăn ở bên kia phong phú hơn của cô nhiều, có đuôi bò hầm, khoai tây xào chua cay, còn có một đĩa rau xanh nhỏ nữa, thêm một bát canh xương heo, vậy là đủ tiêu chuẩn ba mặn một canh.

“Sao anh không ăn?” Chung Ngả cắn đũa, hất cằm nhìn anh.

Quý Phàm Trạch là người kén ăn, không quen ăn cơm rau dưa kiểu này, lại càng không quen khi ăn cơm mà xung quanh ồn ào như vậy: “Nếu cô muốn thì ăn luôn phần của tôi đi.” Anh rất hào phóng nói.

Mắt Chung Ngả sáng rực: “Ồ, vậy tôi không khách khí đâu. Lãng phí đồ ăn là không tốt.” Vừa giải thích, cô vừa nhẹ nhàng vươn đũa sang phía bàn của anh.

… Cô thèm cái đuôi bò kia từ lâu lắm rồi.

Bình thường khi đi làm cơm trưa của cô không được tốt như vậy. Có một nhà ăn ở tầng trệt khu tòa nhà của phòng khám, toàn bộ nhân viên văn phòng đều ăn trưa ở đó. Nếu vì khám cho bệnh nhân mà tới chậm, đừng nói thịt bò, đến cả rau dưa cũng còn không có mà ăn ấy.

Quý Phàm Trạch ung dung nhìn cô gặm sạch cái đuôi bò, anh cũng đưa thử một miếng lên miệng, chậm rãi nhai nuốt, tướng ăn tao nhã lịch sự. Ừm, hương vị cũng được, nhưng kết cấu không tốt lắm, nấu hơi thiếu lửa nữa.

Chung Ngả đang hân hoan đánh chén, chợt trong mắt cô có thêm tờ một trăm tệ.

“Tiền lần trước tôi mượn cô.” Đây là lần đầu tiên Quý Phàm Trạch qua lại với một người có ít tiền đến thế.

Chung Ngả suýt nữa cũng quên mất chuyện này, “Ồ” một tiếng. Cô buông đũa xuống, cũng không cầm tiền ngay mà lấy ví ra, lật lật mấy tờ tiền.

Quý Phàm Trạch thấy cô đưa ra hai mươi tệ, khó hiểu hỏi: “Cái gì đây?”

“Trả tiền thừa cho anh. Bát lương bì này của tôi là anh mua mà…” Chung Ngả nghiêm túc trả lời.

Thì ra giữa họ ngay cả giao tình một bát lương bì cũng không có.

Quý Phàm Trạch có hơi buồn bực, anh nhướn mày: “Không cần, lần này tôi mời cô.”

“… Vậy cảm ơn anh.” Từ chối nữa thì chính là giả tạo.

Chung Ngả lần đầu tiên ăn trưa với bệnh nhân, lại thêm vẻ ngoài cao quý lãnh diễm, người-lạ-chớ-tới-gần của Quý Phàm Trạch, cô vốn tưởng rằng bữa cơm này sẽ rất ngột ngạt.

Hóa ra lại không phải như vậy.

Trong tưởng tượng của cô người đàn ông như vậy khó mà tiếp xúc, hơn nữa với vẻ ngoài xuất chúng này, chỉ cần anh hơi mỉm cười thôi là sẽ sinh ra hào quang chói mắt. Cho nên khi lấy đĩa rau trên bàn ăn của anh Chung Ngả cảm thấy hơi lúng túng mất tự nhiên.

Thế giới này quả nhiên là xem trọng ngoại hình mà. Học sinh có nhan sắc được giáo viên yêu quý; thú cưng có nhan sắc được chủ nhân yêu chiều; bệnh nhân có nhan sắc… được bác sĩ yêu thích.

Chung Ngả cũng không phải ngoại lệ.

Ăn thêm nửa phần cơm của một người, Chung Ngả đã no căng.

Cô chậm rãi đứng lên xoa xoa bụng, chợt nghe Quý Phàm Trạch đề nghị: “Chúng ta đi dạo nhé.”

“Được.” Cô đang muốn tiêu bớt cơm đây.

Hai người không đi thang quan sát, người trước kẻ sau đi về phía thang cuốn tự động. So với Quý Phàm Trạch, đôi chân thon dài của Chung Ngả còn không đủ dùng, anh đi một bước cô phải đi hai bước mới theo kịp, thật chỉ muốn chạy vượt lên trên.

Không biết là vô tình hay cố ý mà Quý Phàm Trạch đi chậm dần lại. Một tay anh thả trong túi quần, dáng người cao ngất đi đến bên Chung Ngả.

“Anh làm nghề gì?” Cô thuận miệng hỏi.

“Kinh doanh.” Đại khái là do tâm tư không để vào việc này nên Quý Phàm Trạch chỉ trả lời qua loa, rồi hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy trung tâm thương mại này thế nào?” Thang cuốn từ từ đi xuống, từ trên cao anh nhìn quanh bốn phía, không quên mục đích của chuyến đi này.

Chung Ngả không kìm được mà liếc anh một cái. Chậc chậc, cử chỉ này, giọng điệu này, cứ như thể anh muốn bao trọn cái trung tâm thương mại này ấy, quá khoa trương rồi.

Cô nhún vai: “Cũng bình thường thôi.”

“Vì sao?” Đôi mắt đen như mực của Quý Phàm Trạch hiện lên vẻ hứng thú: “Tôi thì cảm thấy nó không tồi, cuối tuần khách hàng đến mua sắm rất đông đấy chứ.”

Chung Ngả chỉ vào hai dãy cửa hàng cao cấp trước mặt: “Tất cả đều là hàng hiệu, không có khu vui chơi cho trẻ em, đưa con cái đến thì bất tiện lắm.”

… Con?

Từ này quá đột ngột, trong lòng Quý Phàm Trạch rơi lộp bộp. Anh hơi chớp mắt, đang muốn mở miệng hỏi lại bị Chung Ngả giành trước.

“Anh Đỗ, có thể giúp tôi một việc được không?”

Chung Ngả da mặt mỏng, bình thường không hay nhờ vả người khác. Cô đợi từ trưa, thấy thời điểm hiện tại thích hợp mới thuận miệng mở lời. Lúc hỏi xong câu này, cô chớp mi ngước lên nhìn Quý Phàm Trạch.

Ánh mắt cô tha thiết khiến anh không thể không ngắm nhìn: “Em nói đi.” Bộ dạng anh như thể sẵn sàng đáp ứng cô bất kỳ điều gì.

Đàn ông ấy mà, sinh ra chính là để giải quyết phiền toái thay cho phụ nữ.

Chung Ngả cũng không thừa nước đục thả câu, cô cắn răng nói: “Cuối tuần anh có thể giúp tôi tham gia chương trình của đài truyền hình không? Họ sẽ ghi hình những câu chuyện về người có chứng sợ giao tiếp xã hội đã dần hồi phục, đề tài tràn ngập năng lượng tích cực…”

Cô thao thao bất tuyệt một hồi, còn Quý Phàm Trạch lại ngẩn người.

Tổng tài lên truyền hình diễn vai kẻ tâm thần, trung tâm thương mại của anh cũng nên đóng cửa luôn nhỉ? Còn có ban giám đốc cổ lỗ sĩ kia nữa, chắc sẽ sợ mất mật luôn?

Hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi, ngữ khí của Quý Phàm Trạch trầm xuống: “Ngại quá, cuối tuần tôi không rảnh.” Đại khái là không nỡ nhìn Chung Ngả thất vọng, anh cố ý dời mắt sang chỗ khác.

“À, thôi vậy.” Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng chấm dứt đề tài này, nhưng trong lòng lại lạnh đi một nửa… quả nhiên không có giao tình là không nhờ vả được gì mà.

Bị người khác từ chối luôn là một chuyện xấu hổ, tâm tình đi dạo phố của Chung Ngả trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ muốn về nhà ngay. Không ngờ đúng lúc này điện thoại di động trong túi cô đột nhiên vang lên.

Cô liếc Quý Phàm Trạch một cái, không nhanh không chậm lấy điện thoại ra. Vừa đi cô vừa nghe điện thoại.

Thấy cô bỗng dừng bước, bàn tay nắm điện thoại kia siết chặt, Quý Phàm Trạch cau mày. Anh không cố ý nghe lén điện thoại của cô, nhưng giọng nói ở đầu bên kia vừa vội vừa to, từng chữ một dội thẳng vào tai anh.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.” Chung Ngả vội vàng nói vào trong điện thoại,

Sau khi dập máy, sắc mặt cô rất xấu, đôi lông mày xinh đẹp ngập tràn lo lắng. Nhưng cô còn chưa kịp bước đi đã thấy bàn tay mình hơi nóng lên.

Chung Ngả tỉnh táo lại, quay đầu nhìn…

Quý Phàm Trạch nắm lấy tay cô.

Cô kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ nghe anh nói: “Tôi đi cùng với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play