Trước cổng khu chung cư, Tang Nhược và Quý Hành Thời cùng đi ra, hai người đang nói cái gì đó, cô nở nụ cười, cho dù khoảng cách khá xa, nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn có thể thấy được khóe môi cô khẽ cong lên.
Đôi mắt đẹp liếc nhìn,  cố phán sinh huy*, tất cả mọi thứ quanh cô dường như bị lu  mờ.
*Cố phán sinh huy: Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, muốn diễn tả một tư thế thật xinh đẹp của người phụ nữ.
Chợt, Quý Hành Thời sờ lên đầu cô, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, dường như nụ cười của cô càng thêm phần vui tươi hơn, mặt mày cong cong khiến những ai nhìn thấy đều hoảng hốt vì vẻ đẹp của cô, rất nhanh sau đó, bọn họ sóng vai đi về hướng  chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
Quý Hành Thời mở cửa ghế phụ giúp cô, cô quay người ngồi vào, rồi Quý Hành Thời cũng ngồi lên theo, sau đó anh ta lái xe rời đi.
Nét mặt tươi cười xinh đẹp của cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh,  trong đầu Hạ Cảnh Tây cứ lặp đi lặp lại hình ảnh đấy, không thể nào xua đi được.
Từ khi gặp lại nhau, anh chưa từng nhìn thấy cô cười vui vẻ đến như vậy,  khi cô đối mặt anh, đa phần đều là nụ cười giả tạo, xã giao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play