Tang Nhược muốn tránh, nhưng mà căn bản không phải là đối thủ của anh, cô bị anh vây hãm chặt chẽ ở trong ngực, thành thạo giam cầm, dường như dùng cách nào cũng không trốn thoát sự khống chế của anh.

Anh dùng sức lực mạnh mẽ, thề phải đem cô giữ chặt.

Tang Nhược chóp mũi càng ngày càng đỏ hơn.

Cơ thể không thể động đậy, tay cô theo bản năng  đẩy hoặc đấm đánh lên bả vai hay lồng ngực anh.

Nhưng anh bắt được toàn bộ.

Anh quá quen thuộc đối với thân thể của cô.

Biết rõ như thế nào là có thể dễ dàng làm cô đầu hàng, biết hôn nơi nào sẽ làm cô thoải mái vui vẻ, biết cô cũng ưa thích cùng anh làm những điều thân mật, biết cô không thể chống lại anh, biết……

“Tang Nhược, nhìn tôi.” Âm thanh ấm ách, gợi gảm truyền vào tai cô.

Tang Nhược thất thần, mờ mịt.

Cho đến khi……

Tang Nhược cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng.

Nhưng người đàn ông này rất xấu xa, đặc biệt là lúc bắt nạt cô.

Anh cố ý dừng lại, hung hăng  ép bức cô: “Tang Nhược, nhìn tôi, chỉ được nghĩ đến tôi.”

Một tầng đỏ ửng nhuộm lên cả khuôn mặt Tang Nhược, đầu ngón tay vô ý thức mà dùng sức bóp vai anh, cảm giác thật cứng rắn, chỉ là có mình cô đau.

Cô  nói không nên lời.

Cách màng hơi nước mông lung,  cô cùng anh nhìn nhau, ánh mắt anh như lưới như lốc xoáy, bao trùm lấy, hoàn toàn không cho cô có khả năng chạy thoát, đem cô bao phủ trong đó, triệt để đắm chìm không lối thoát.

Tang Nhược vành mắt càng đỏ hơn.

Có lẽ do tính khí nóng nảy của cô làm anh muốn đem cô chinh phục, anh cúi đầu trầm thấp cười thành tiếng, càng thêm xấu xa mà bắt nạt, ép buộc cô.

Rất nhanh, cô liền thở không ra hơi, ngực vốn là tràn ngập cổ chua xót hờn dỗi, lại thêm giờ phút này bị anh cưỡng ép một chỗ càng làm cho cô muốn nghẹt thở hơn.

Lồng ngực Tang Nhược nằm thẳng lên.

Bỗng dưng, cô dùng sức cắn lên môi mỏng của anh.

Rời khỏi môi.

Tang Nhược thở gấp, đôi mắt quật cường phiếm hồng.

Cô không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nhưng cô vừa quay mặt đi nơi khác lại bị Hạ Cảnh Tây kéo quay lại, hôn nhẹ lên môi cô có vẻ thật ôn nhu, khác hẳn với lúc nảy.

“Tang Nhược.” Lòng bàn tay ở eo cô lưu luyến khẽ vuốt dọc lên xuống, anh thấp giọng khẽ gọi tên cô.

Giọng điệu nghe như sủng nịnh, lại có chút bất đắc dĩ không dễ phát hiện, bất đắc dĩ trước sự gây rối vô cớ của cô.

Tang Nhược thần kinh như bị kéo căng.

Nhưng sau khi anh gọi tên cô, lại giống như trấn an khẽ vuốt lưng cô xoa dịu, từng chút một, giống như là vuốt ve an ủi dỗ dành cô, thật lâu anh cũng  không nói thêm lời nào nữa.

Tang Nhược vẫn còn cảm thấy khó chịu.

“Được chưa?” Cố gắng kiềm chế, nhưng mà giọng nói lạnh nhạt của cô vẫn còn một tia run rẩy, “Được rồi anh liền……”

“Leng keng ——”

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tang Nhược giật mình.

“Anh đi ra ngoài, đi vào toilet.” Cô không chút suy nghĩ liền đẩy anh ra.

Cổ tay thoáng cái bị bắt lại.

Tang Nhược trong lòng khó chịu, hạ giọng vừa tức vừa bực: “Hạ Cảnh Tây!”

Hạ Cảnh Tây ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, chợt cong cong khóe miệng cười nhẹ, không nhanh không chậm mà hỏi: “Tại sao?”

Vừa nói xong, trùng hợp, một giọng nói mơ hồ truyền vào “Tang Nhược.”

Có thể nghe ra được là giọng của đàn ông.

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây  híp lại, ánh mắt không tiếng động mà trở nên u ám không lành, tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng khi mở miệng trong giọng nói lại có vài phần lạnh lùng: “Đàn ông?”

Chuông cửa vẫn tiếp tục kêu.

Anh giam cầm cô, Tang Nhược bị cảm xúc hỏng bét vùi lấp.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hôm nay lúc vừa kết thúc công việc thì có hẹn tốt với tiền bối đọc lời thoại, dù sao buổi quay phim  sáng  mai rất quan trọng.

“Định đọc thoại.” Dường như thể xác và tinh thần đều mệt, cô chớp chớp mắt, giọng nói rất nhỏ, “Hạ Cảnh Tây, anh buông tôi ra.”

Nhưng mà ——

“Hạ Cảnh Tây!”

Một tiếng hô nhỏ ngăn ở cổ họng, đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tang Nhược bị anh ôm không đổi tư thế đứng lên.

Anh nâng mông cô, trực tiếp đi thẳng về hướng cửa.

Tang Nhược sau một giây sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên, ngực càng là ngăn cản không được mà phập phồng kịch liệt.

“Hạ……”

Còn thiếu hai chữ chưa kịp nói ra, anh đã ôm cô đứng ở phía sau cửa.

“Bảo anh ta đi.” Môi mỏng kề sát tai cô, hơi thở phả ra, Hạ Cảnh Tây cố tình nói nhỏ, cực kỳ xấu xa mà thong thả mà bắt nạt cô, “Ngoan một chút, nghe lời.”

Tang Nhược thân thể phút chốc căng cứng, một giây sau cô tức giận đến phát run.

Ngoài cửa là tiền bối cô kính trọng, mà anh lại dùng loại này dáng vẻ uy hiếp cô.

Làm sao anh có thể như vậy……

Cô hai mắt đỏ hoe mà trừng mắt anh.

“Tang Nhược?” Giọng nói ngoài cửa nghe rõ ràng hơn.

Làn sương mù lặng yên không một tiếng động phủ lên đôi mắt củaHạ Cảnh Tây, đường nét trên mặt anh trở nên lạnh lùng đến thấu xương, anh giọng điệu ngược lại không gợn sóng: “Tang Nhược.”

Một tay ôm cô, một bàn tay khác làm bộ muốn mở cửa.

“Trịnh tiền bối thực xin lỗi!” Máu huyết trong cơ thể như muốn ngừng chảy, kinh hoảng cùng lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, Tang Nhược nhịn xuống, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra anh. Vội vàng hô, “Tôi…… Không thoải mái muốn đi ngủ, sáng mai có thể chứ?”

Động tĩnh ngoài cửa im lặng, loáng thoáng nghe tiếng cười sang sảng: “Có thể, không có việc gì, thân thể quan trọng, cô nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tang Nhược muốn trả lời, nhưng mới mở miệng đã bị người đàn ông này hung hăng ngăn chặn.

“Đừng.”

Ngoài cửa.

Người đó không chờ đến khi Tang Nhược trả lời, nghĩ chắc cô thật sự không thoải mái liền không muốn quấy rầy, vì vậy nói xong liền rời đi rời đi.

Đi được vài bước, anh nhìn thấy nữ chính đang đi lại đây, cười giải thích: “Lam tiền bối, Tang Nhược thân thể không thoải mái, chúng ta sáng mai lại đến, tôi thấy cô ấy gần đây trạng thái diễn tựa hồ có chút không tốt.”

*

Trong phòng.

Tang Nhược bị Hạ Cảnh Tây ôm lên, trực tiếp xoay người đi vào trong.

Hai chân buộc phải quấn quanh eo anh để cố định thân thể, cô chỉ còn hai tay để đánh anh: “Hạ Cảnh Tây anh vô lại! Anh còn muốn thế nào nữa?”

Cô có chút chật vật.

Sợi tóc tán loạn dán trên da thịt, gò má cô ửng hồng, hô hấp hỗn loạn không chịu nổi, hơi nước trong mắt dần dần tích tụ.

“Hạ Cảnh Tây!” Cô cực kì khó chịu, giọng nói run rẩy trở nên rõ ràng.

Hạ Cảnh Tây dừng bước chân.

Đưa ánh mắt khóa chặt cô, anh đột nhiên như có như không cười nhạo: “Không phải muốn tôi đi toilet? Bây giờ liền đi.”

Anh nói xong liền nhấc chân.

Tang Nhược thân thể cứng đờ.

Cô liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, lại bị tay anh giữ chặt lấy eo, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn giống như là chất vấn: “Nếu tôi không tới, em định ăn mặc như vậy mở cửa?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tim Tang Nhược cứng lại.

Cảm xúc tuỳ ý hung hăng xộc lên mất khống chế một lần nữa, cô xúc động không suy nghĩ mà thốt ra, giọng mũi càng nặng: “Không mượn anh xen vào, không có quan hệ gì với anh cả!”

Hạ Cảnh Tây phút chốc liền cười.

Hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy anh, môi mỏng gợi lên vòng cung không có độ ấm, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu lại hờ hững: “Xem ra… là tôi đã đem em dung túng đến hỏng rồi.”

 Hô hấp Tang Nhược thoáng chốc ngưng trệ.

Chờ cô hoàn hồn, anh đã đặt cả người cô trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch trong toilet, rồi anh cúi đầu……

“Không muốn! Ngày mai còn phải quay phim!” Cô khẽ run la lên, suy nghĩ cố gắng muốn tránh thoát.

Nhưng làm sao cô có thể là đối thủ của anh?

Anh như vậy hư hỏng, như vậy ác liệt, cho dù cô có kháng cự nói không thể, nhưng những chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài vẫn để lại những dấu vết dế nhìn thấy.

Anh là cố ý.

……

Cảm xúc  Tang Nhược rốt cuộc cũng mất khống chế.

Cô đã rất nhiều năm không rơi nước mắt, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày  ở bên cạnh Hạ Cảnh Tây lại bị anh bắt nạt đến khóc như vậy.

Trước mắt càng thêm mơ hồ, lòng bàn tay đặt tại ngực trái của anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập của anh.

Gần như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác, cô cùng với người này, cùng lòng của anh lại xa như vậy.

Đầu ngón tay cô co lại.

Cô giống như…… Sắp mất đi bản thân, yêu anh yêu đến mức đánh mất phương hướng của chính mình.

Cô trong khoảng thời gian này, căn bản không phải là cô.

Chợt, cô cảm giác được lòng bàn tay êm ái của anh lau đi khóe mắt mình.

Mi mắt run rẩy, Tang Nhược hoàn hồn.

Trong toilet ánh đèn mờ ảo, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, anh vẫn trước sau như một không có dư thừa cảm xúc dao động, thứ duy nhất rõ ràng, là giờ phút này đáy mắt anh  phản chiếu hình ảnh của cô.

Nhìn chằm chằm cô, tựa hồ như rất chăm chú, chợt làm cho  người ta có ảo giác rằng  anh thâm tình lưu luyến chỉ dành riêng cô.

“Tang Nhược, ngoan một chút.” Cô nghe được anh thấp giọng bảo mình.

Anh dùng ngón tay giúp cô vén qua sợi tóc, lòng bàn tay vuốt ve lên da thịt cô, từng nụ hôn rơi trên mặt cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cô.

Cổ họng Tang Nhược như nghẹn lại, lòng ngực tắc nghẽn, chua xót dâng lên nồng đậm khiến cho cô chống đỡ không được.

Đôi mắt dần mất đi tiêu cự, nhưng cô như bị ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi, giọng nói hư vô mờ mịt, nhẹ nhàng từ đôi môi bị anh hôn đến hồng nhuận phát ra: “Hạ cảnh tây, anh yêu em sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play