Khuôn mặt dưới mái tóc ngắn đen nhánh không hề có biểu cảm gì, nhưng dường như trong đó phảng phất một loại lạnh lẽo âm u thuộc về đêm tối, Mộ Đình Chu môi mỏng mím chặt thành một đường, phát ra âm tiết khàn đặc: “Hết hy vọng cũng tốt, anh trai mang em về nhà.”
Thân thể trong lòng anh đang run rẩy.
Ngón tay cô vô thức siết chặt lấy áo sơ mi của anh. Nước mắt không ngừng tuôn ra cuả cô nhanh chóng làm ướt cả một vùng rộng lớn trên lồng ngực anh, nhiệt độ nóng hổi.
Mộ Đình Chu vươn tay xoa nhẹ lên đầu cô.
“Chúng ta về nhà.”
Anh tạm thời buông lỏng cô. Đề phòng ngộ nhỡ có người phát hiện, anh đem chiếc áo khoác vest của mình khoác lên người cô, che đi khuôn mặt. Sau đó anh ôm ngang lấy người, vùi đầu cô sâu vào lồng ngực rồi sải bước đi.
Lúc này ở sân bay Thâm Thành vẫn còn rất nhiều hành khách, xung quanh không hề yên tĩnh, cô cũng chưa từng khóc thành tiếng, nhưng Mộ Đình Chu dường như có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh nghẹn ngào mà cô cố gắng kiềm chế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT