Trong tầm mắt, đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây cong lên, đôi mắt anh thâm thuý nhìn chằm chằm vào vành tai cô, động tác đeo lại hoa tai cho cô được anh thực hiện một cách chậm rãi và ưu nhã.
“Được rồi’’ Câu nói trầm thấp, rất gợi cảm và suồng sã, thật trêu chọc người. (Yên: Nam hồ ly tinh không sai mà!!!!)
Anh vòng tay ôm lấy eo cô.
Không kịp chuẩn bị trước, Tang Nhược nằm trên ngực anh, sau đó cằm bị ngón tay anh nhấc lên.
Khoảng cách vốn là gần trong gang tấc, anh chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể chạm vào môi cô.
Nhịp tim của Tang Nhược lập tức đập mạnh.
“Hạ tổng, tới rồi.” Đột nhiên, xe Bentley vững vàng dừng lại, qua vách ngăn lời nói của tài xế truyền tới.
Tang Nhược như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị mà anh đã dệt nên.
Ngực cô như bị nhồi nhét cái gì đó, mùi nước hoa của phụ nữ nhàn nhạt sắp biến mất trong xe, khiến cho hô hấp của cô dần dần khó khăn.
Tang Nhược liếc anh một cái, thu lại tầm mắt, mở cửa xuống xe.
Cô bước đi cực nhanh.
Hạ Cảnh Tây tay cho vào túi quần, có chút lười biếng mà chầm chậm đi theo phía sau cô.
“Hạ tổng!” Tài xế chạy tới đuổi kịp, kính cẩn đưa một thứ lên: “ Nước hoa của Tang tiểu thư rơi rồi.”
Nước hoa……
Nhạy bén nghe được lời này, bước chân Tang Nhược dừng lại một chút, lưng căng thẳng vô cùng.
Cô chưa bao giờ bỏ nước hoa vào chiếc Bentley của anh.
Hạ Cảnh Tây nhìn thấy động tác của cô, cho dù là cực kỳ nhỏ, anh cúi đầu nhìn lọ nước hoa trên tay tài xế, anh như có điều suy nghĩ.
Chợt, anh ngước mắt lên liếc nhìn bóng lưng Tang Nhược, cong môi cười cười.
“Vứt nó đi,” Anh ngược lại phân phó thêm, giọng nói hờ hững mang theo lãnh ý: “ Đem xe đưa đi rửa sạch sẽ.”
Tài xế cảm thấy khó hiểu, nhưng không có hỏi nhiều.
“Vâng, Hạ tổng.”
*******************
Bóng đêm dần dần dày đặc.
Khi bơi xong cảm thấy mệt mỏi, Tang Nhược nằm trên mép bể bơi, gối đầu lên cánh tay, mắt thất thần nhìn về phía xa xăm.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nửa tháng không gặp, tâm trạng khi gặp lại của cô thật sự vô cùng hỏng bét, còn khiến cô cảm thấy phiền muộn hơn khi ở hội quán Lan Thanh.
Lòng chua xót trào dâng, cô ngẩng mặt lên để kìm nén cảm xúc.
Tin nhắn WeChat vang lên không ngừng, đem dòng suy nghĩ hỗn loạn bay xa của cô quay về.
Hàng lông mi run lên, Tang Nhược nhận ra đó là người đại diện của cô Đoạn Du.
Một loạt tin nhắn dài cô không có tâm tình xem thế là liền trực tiếp click mở tin nhắn thoại của Đoạn Du——
【 Tang Nhược, đáp ứng chị, tranh thủ thời gian mau chia tay với bạn trai đi, cái tên tiểu bạch kiểm kia chỉ có nhan sắc thôi chứ không xài được, em cần để làm gì? 】
Tức giận đùng đùng như vậy, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tang Nhược không nghĩ muốn nghe, bực bội mà ném điện thoại sang một bên.
Cô lại nhắm mắt một lần nữa, nhưng chợt nhận ra không khí có điều bất thường.
Giống như là……
Có mùi khói thoang thoảng.
Nheo mắt lại, cô ngẩng đầu lên.
Bên cạnh bể bơi, từng tia nắng nhỏ chiếu xuống, bao phủ lấy thân hình mạnh mẽ, rắn chắc của Hạ Cảnh Tây, anh đứng ở đó, một tay cho vào túi quần làm ra vài phần lười biếng, khóe miệng ngậm một điếu thuốc.
Thấy cô nhìn sang, anh lấy điếu thuốc xuống, cùng cô đối diện, từ từ phun ra vòng khói.
Đôi mắt vốn đen đen kịt của anh lúc này lại càng thêm u ám, chúng như những tia mực đặc sệt đến nỗi không hòa tan được.
Cô nhìn hầu kết của anh chuyển động, rõ ràng là một hành động bình thường, lại cứ như là được anh làm thêm ý vị vài phần ngả ngớn và nguy hiểm.
Anh không chút nào che dấu mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng, không nhanh không chậm hỏi: “Không muốn làm, vậy em muốn chia tay sao?”
Hô hấp của Tang Nhược bỗng dưng ngừng lại.
Cô nhìn thấy đôi chân dài được quần tây bao lấy của anh bước không nhanh không chậm mà đến gần, cô nhìn anh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nắm cằm cô, xấu xa mà nghiền qua, cười như không cười mà hỏi lại: “Trông thì ngon mà không dùng được?”
“Hả?”
Nguy hiểm tràn ngập trong không khí.
Nhịp tim của Tang Nhược đập hụt một nhịp, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hạ Cảnh Bây buông cô ra đứng dậy, dập tắt tàn thuốc, thong thả ung dung mà cởi cúc áo sơ mi.
Khuôn ngực cường tráng dần dần lộ ra.
Nhảy xuống……
Nước trong bể văng khắp nơi.
Tang Nhược bị Hạ Cảnh Tây ôm lên, cơ thể lơ lửng, chỉ còn cách dùng tay và chân ôm chặt lấy anh mới không bị ngã vào trong nước.
Hết lần này đến lần khác làm theo ý anh.
Anh dường như muốn nhìn thấy bộ dáng cô ôm chặt anh, đêm nay đặc biệt tồi tệ, mỗi khi cô không nhịn được mà lấy móng tay cào vào lưng anh, anh sẽ càng ác liệt mà khi dễ cô.
Làm cho cô lên xuống không được.
Giọng nói khàn khàn dán vào bên tai cô ép hỏi: “Trông thì ngon mà không dùng được ư?”
Tang Nhược hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào.
Đôi mắt cô diễm lệ, ngực cô không ngừng nhấp nhô, khuôn mặt trắng nõn nhuốm đầy sắc hồng kiều mị, cô chỉ thụ động mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Anh cũng đang nhìn cô.
Hạ Cảnh Tây có đôi mắt đẹp lạ thường, lần đầu tiên anh hôn cô lúc anh cụp mắt nhìn cô, có lẽ là bởi vì ánh đèn mờ ảo khiến đôi mắt anh càng thêm thâm thúy và trầm tĩnh.
Cái nhìn kia vừa chuyên chú lại thâm tình, dường như trong mắt anh cô là người duy nhất, thật khiến người ta hãm sâu vào trong đó mà không thể tự kiềm chế được.
Giống như bây giờ.
Tang Nhược bị phân tâm.
Hoảng thần cô lại nhớ đến nụ hôn đầu tiên của hai người, cô say rượu chủ động hôn lên môi anh, ngây ngô phác thảo nhưng anh không hề động tâm, chỉ là một tay giữ lấy eo cô có thể là sợ cô đứng không vững mà té ngã.
Cô phác thảo môi anh vài lần, thấy anh không đáp lại, mặt có chút nóng lên rời khỏi anh.
Anh lại giữ chặt sườn mặt cô, cười nhẹ hỏi: “Em có muốn tôi hôn sao?”
Cứ như là một sự mê hoặc vậy.
“Muốn.” Hô hấp Tang Nhược không tự chủ ngừng lại.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ trái tim mình đập cuồng loạn khi đó, khi anh hôn từ môi đến lông mày, mi mắt còn ngăn không được mà chớp chớp.
“A……”
Đột nhiên, không hề thông báo trước, Tang Nhược nhíu mày khẽ kêu lên một tiếng.
“Đang suy nghĩ cái gì, hửm?” Hạ Cảnh Tây thô bạo mà nghiền nát môi cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt thất thần của cô thấp giọng ép hỏi.
Động tác vẫn không ngừng lại.
Không hiểu sao, sương mù đột nhiên phủ kín đôi mắt Tang Nhược, dưới sự xâm nhập của một cỗ chua sót từ đêm qua đến giờ, sương mù càng thêm dày đặc, trong lòng có chút cảm xúc tùy ý mà ngo ngoe rục rịch.
Cô xúc động mà buột miệng thốt ra: “Tóm lại không phải nghĩ đến anh.”
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây nheo lại.
Chợt, đôi môi mỏng của anh cong lên, bàn tay lướt trên má cô.
Trái tim Tang Nhược không chịu khống chế mà nhấc lên.
Không đợi cô hòa hoãn không khí……
“Hạ……”Cô mở to mắt, “Ưm.”
Cô bị lật úp lại, kề sát vào ngực anh.
Nỗi ghen tuông mãnh liệt, nỗi oan khuất khó lòng miêu tả được đang lặng lẽ trào ra, trong màn sương mù, Tang Nhược không chút suy nghĩ mà cắn lên cánh tay rắn chắc của anh.
Dấu răng hiện lên rõ ràng.
Hạ Cảnh Tây cười hừ một tiếng, ở bên tai cô nói nhỏ: “Em thuộc họ mèo sao? Còn học được cách cắn người?”
……
Nửa tháng không gặp, làm ở bể bơi một lần căn bản là không đủ tận hứng, sau khi kết thúc Tang Nhược bị ôm lên phòng tắm trên lầu tắm rửa, ở phòng tắm lại bị anh lăn lộn thêm hai lần.
Chờ đến khi hoàn toàn kết thúc, khuôn mặt cô ghé vào trong ngực của Hạ Cảnh Tây, sớm đã không còn đủ sức lực.
Mà người đàn ông này hài lòng sờ qua bật lửa, sau đó châm lên một điếu thuốc.
Anh một tay kẹp điếu thuốc, một tay hờ hững sờ lên tóc cô mà vuốt ve, giống như là đang trấn an.
Lỗ tai Tang Nhược vừa lúc dán lên ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh của anh rất là rõ ràng.
Một lần lại một lần.
Mí mắt cô run rẩy.
Rất mệt mỏi.
“Tang Nhược……” Mơ mơ màng màng cô mơ hồ nghe thấy Hạ Cảnh Tây thấp giọng kêu mình.
*******
Trong căn phòng tĩnh mịch bị đánh phá bởi âm thanh của Tang Nhược khẽ rên lên, cô bỗng nhiên mở mắt ra, từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy.
Đầu ngón tay vô thức mà nắm chặt chăn mỏng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp của cô trở nên dồn dập,hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch không chịu nổi.
“Hạ Cảnh Tây……” Cô theo bản năng muốn đi tìm anh.
Tay trống không.
Cô giật mình.
Sau một lúc lâu, Tang Nhược có chút cứng đờ mà quay đầu.
Bên cạnh không có ai.
Hàng lông mi ngăn không được mà chớp chớp, không chút suy nghĩ, Tang Nhược hoảng hốt xốc chăn lên chạy xuống giường, chân trần đi trên sàn nhà không mang giày, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơmi của anh chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Hạ Cảnh Tây……”
Nhưng cô tìm khắp nơi đều không thấy anh.
Biệt thự to lớn như này chỉ có duy nhất một mình cô.
Anh đã không còn ở đây.