Đoạn Du vội vàng chạy về chỗ ở của Tang Nhược.
Sau khi nhận điện thoại vẫn chưa trở về, cô nàng thực sự rất lo lắng cho Tang Nhược, dù sao thì cô cũng chưa từng làm chuyện gì không đúng mực, trong lòng Đoạn Du không hiểu sao dâng lên một cảm giác rất mãnh liệt rằng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Tang Nhược?” Đẩy cửa ra, tìm một vòng, cuối cùng Đoạn Du cũng tìm thấy Tang Nhược ở trong sân.
Cô đang nằm trên ghế tựa, thân thể hơi hơi cuộn tròn.
“Tang Nhược?” Đoạn Du đến gần, cau mày: “Em làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cô dơ tay muốn sờ trán của Tang Nhược.
“Em không có việc gì.” Tang Nhược mở miệng.
Giọng nói có vẻ bình tĩnh không có vấn đề gì, nhưng Đoạn Du lại có ảo giác rằng là quá bình tĩnh.
Cô đứng yên, không tới gần Tang Nhược.
Gương mặt bị chôn vùi, cô nàng nhìn không thấy được biểu cảm của cô.
Đoạn Du nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chút không thể tưởng tượng, cũng không nghĩ tới buột miệng thốt ra: “Em cùng với nam hồ ly tinh kia cãi nhau?”
Bầu không khí dường như im lặng.
Đoạn Du kiềm chế kích động thăm dò: “Tang Nhược?”
Không đợi Tang Nhược trả lời, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Vừa nhìn thấy là điện thoại của công ty gọi đến, cô chỉ có thể tạm thời đè nén lại sự hiếu kỳ chuẩn bị ra ngoài nghe, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Đừng buồn, chờ chị trở lại.”
Phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Tang Nhược trước sau không hề động đậy.
Thật lâu sau, cô lấy điện thoại ra, nhờ ánh sáng của ánh trăng bấm gọi điện thoại cho Hạ Cảnh Tây.
“Tút Tút——”
Sau hai tiếng, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
**************
Gió đêm trên núi mang theo lạnh lẽo từ khắp nơi mà xâm nhập vào từng lỗ chân lông của Tang Nhược, lặng yên không một tiếng động dọc theo thần kinh lan ra toàn thân mỗi ngóc ngách trong cơ thể, theo máu cùng nhau lưu động.
Có chút lạnh.
Ánh sáng màn hình dần dần tắt, hoàn toàn tối lại.
Không gian yên tĩnh bao trùm.
Trái tim dường như chìm trong nỗi chua xót mãnh liệt, Tang Nhược không khỏi hít sâu một hơi để giảm bớt sự khó chịu kia, mi mắt run rẩy, cuối cùng chậm rãi khép lại.
“Ong” một tiếng, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Tang Nhược vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu sau, cô mới mở mắt ra, đưa mắt nhìn về phía màn hình.
【 Đang họp. 】 là Hạ Cảnh Tây gửi tới WeChat, chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Cô không có nhắn lại.
Đầu ngón tay co lại, cô tắc khung chat của anh, tầm mắt bỗng nhiên nhiên dừng lại.
Ảnh đại diện WeChat của anh……
Hai người thật sự cũng xem như một avt cặp đặc biệt của đôi trai gái yêu nhau.
Ảnh đại diện của cô là hình cô nằm ghé vào hồ bơi, bóng lưng hòa cùng bầu trời xanh thẳm như hòa cùng một thể, giống như một nàng tiên cá đang nghỉ ngơi, mà ảnh của anh cũng là cùng cảnh bầu trời xanh của hồ bơi, chỉ là không có cô.
Đây là mới ở cùng nhau không lâu, có lần anh đi công tác nước ngoài sau khi kết thúc thuận tiện mang cô đi Maldives nghỉ mát, khi đó tình cảm của con gái mới lớn luôn là mộng mơ, trong lòng luôn có phần sôi nổi, vì vậy khi đó cô âm thầm mà đem này hai bức ảnh thiết lập thành từng người ảnh đại diện.
Lúc ấy cô vụng trộm làm xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Cảnh Tây nhìn mình bằng ánh mắt cười như không cười.
Cô lúc đó có loại cảm giác xấu hổ vì bị bắt gặp.
Anh càng cười, cô càng đỏ mặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vì thế giả vờ ngạo kiêu mà nâng cằm, lớn tiếng oán trách dọa người: “Cười cái gì nha, không cảm thấy ảnh đại diện rất đẹp sao? Anh không thích sao?”
Anh không đáp lại, vẫn như cũ lười nhác mà nhìn cô.
Tang Nhược buồn bực, xoay người muốn tiếp tục bơi lội, không nghĩ tới chưa kịp động tay anh liền nhanh tay giữ lấy phần gáy cô lại, bị ép ngẩng mặt lên, ngay sau đó gương mặt anh ở trước mắt cô phóng to, nụ hôn rơi xuống.
Trằn trọc cọ xát.
“Ai cho em lá gan đổi ảnh đại diện của tôi, hả?” Anh gặm nhắm môi cô, thấp giọng uy hiếp hoặc như là trừng phạt.
Cô mới không sợ.
“Anh cho, buông em ra.” Tim đập càng thêm cuồng loạn, đôi tay chủ động bám lấy vai anh, đôi môi đỏ mọng cầm lòng không đậu mà cong lên, nhiệt tình đáp lại anh.
Bầu trời trong xanh, phong cảnh đẹp như tranh.
Họ ở bên bể bơi hôn nhau, chỉ có hai người bọn họ.
Sau này anh cũng không có đổi đi ảnh đại diện mà cô đã sửa cho anh, có trời mới biết cô có bao nhiêu vui vẻ, cho rằng đó là điều ngọt ngào chỉ thuộc về bọn họ.
Có tiếng gió thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạc, Tang Nhược hoàn hồn.
Ném điện thoại qua một bên, cô lần nữa nhắm mắt lại, thân thể cuộn tròn.
*************
Chuông cửa vang lên rất lâu.
Tang Nhược đang đắm chìm trong cảm xúc mơ mơ màng màng nghe được, chỉ tưởng là Đoạn Du đã trở lại, mơ màng mà đứng lên, dựa vào sức lực còn sót lại đi chân trần ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô cũng không nhìn, trực tiếp xoay người trở về.
Lồng ngực cứng rắn không hề trước mà dán lên sau lưng cô, eo bị đôi tay rắn chắc ôm chặt, độ ấm cùng hơi thở quen thuộc đem cô bao phủ.
Nhịp tim trong phút chốc đánh rơi một nhịp, từ từ, Tang Nhược cuối cùng hồi thần lại.
Là Hạ Cảnh Tây.
Lúc cô cần thì anh lại treo điện thoại, bây giờ anh lại xuất hiện.
Trong nháy mắt, có một cổ cảm xúc khó tả từ sâu trong nội tâm trào ra, đánh vào trái tim cô.
Thân thể cứng đờ, cô không nhúc nhích.
Cô nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn của chính mình: “Như thế nào lại tới nữa?”
Dứt lời, thân thể cô bị xoay lại, gò má bị lòng bàn tay anh chế trụ, bị buộc phải cùng anh đối mặt, bị bắt ngẩng mặt lên nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng mở ra nói nhỏ: “Không muốn tôi tới?”
Tang Nhược không hề chớp mắt cùng anh đối mặt.
Ánh mắt ám ám, Hạ Cảnh Tây hầu kết chuyển động nhấp nhô, nói tùy ý: “Công ty con ở thành phố Đông xảy ra vấn đề.”
Khó có được nghe anh giải thích.
Tang Nhược hoảng hốt.
Đột nhiên, mông cô bị đánh.
Người đàn ông không giấu khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạnh (lạnh lẽo cứng rắn), ở trước mắt phóng to, khoảng cách cùng cô chỉ cách một tờ giấy mỏng, hơi thở cực nóng phả lên da thịt cô, giọng nói cùng anh đều cường thế giống nhau: “Đang nghĩ cái gì, hửm?”
Tang Nhược hoàn hồn.
“Không có gì.” cô có chút kháng cự, đôi tay chống ngực anh, tránh đi tầm mắt của anh, chỉ nói: “Chỉ là mệt mỏi, muốn ngủ, anh……”
Nụ hôn đột nhiên in lên môi cô.
“Tắm rửa chưa, hử?” Ngữ khí anh mơ hồ, âm cuối cao lên gợi cảm, ái muội mờ mờ ảo ảo quấn quanh trong đó, lại dễ như trở bàn tay mà ở trong lòng cô lưu lại dấu vết.
Tang Nhược thân thể lại lần nữa cứng đờ.
Cô đương nhiên hiểu ám chỉ của anh, là muốn cô cùng nhau tắm rửa làm chuyện đó.
“Hạ Cảnh Tây!” Cô đột nhiên cao giọng.
Cô có thể cảm giác được Hạ Cảnh Tây ngừng lại động tác, ánh mắt thâm trầm khoá cô lại.
Trong phút chốc, áp lực tựa muốn đem cô áp đến sụp đổ, chua xót trở nên mãnh liệt, ở trong thân thể cô mạnh mẽ dâng tràn, cổ cảm xúc đó như muốn thoát ra không thể khống chế được nữa.
Nhưng cô lại quật cường không muốn lại thất thố.
“Em mệt mỏi, đóng phim rất mệt.” Cô không có đáp lại ánh mắt anh, giọng nói nhỏ nhẹ, không có gì sức lực: “Em không muốn làm, muốn nghỉ ngơi.”
Cô cụp mắt xuống, lông mi vẫn luôn chớp, không nhìn tới biểu tình của anh.
Sau một lúc lâu sau.
“Được, ngủ đi.” Lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve mặt cô, sâu trong mắt lóe lên một tia u ám, cảm xúc không chút dao động nói.
Anh buông tay.
“Vâng.” Tang Nhược không nhìn anh, xoay người trực tiếp hướng toilet đi tới.
Cô có thể cảm giác được Hạ Cảnh Tây ánh mắt trước sau vẫn đặt ở trên người mình.