Cuối cùng, Hứa Phương Phỉ đã gọi hai suất mì qua cầu* cho bữa tối hôm nay của cô và Trịnh Tây Dã.
*Mỳ qua cầu bắt nguồn từ Mông Tự - Vân Nam và cách nói này cũng đã được chấp nhận: Tương truyền rằng tại Mông Tự có Nam Hồ, giữa hồ là một hòn đảo được che phủ bởi rừng trúc. Một vị tú tài nọ ngày nào cũng lên đảo để đọc sách, và vợ của chàng ngày ngày mang theo đồ ăn lên đảo; vị tú tài này miệt mài đến mức quên ăn uống, khiến cho cơ thể ngày một hao gầy. Người vợ chu đáo của chàng liền làm món gà hầm để tẩm bổ cho chàng, nhưng chàng vẫn chăm chú dùi mài kinh sử và không hề động vào đồ ăn. Một lúc sau, vợ chàng lại lên đảo và phát hiện ra canh gà vẫn còn nóng, hóa ra một lớp váng mỡ dày phía trên nước dùng giúp giữ được độ ấm của món ăn. Kể từ đó, người vợ thông minh này phát minh ra món mỳ chan nước dùng váng mỡ và được ca tụng tới nay, mọi người cũng học theo phương pháp chế biến ấy; do trong lúc đưa cơm, người vợ cần phải đi qua một cây cầu bằng đá, vì vậy hình thành nên cái tên mỳ qua cầu từ câu chuyện này.
Sau khi đặt hàng, xem thời gian giao hàng, mất ba mươi phút.
Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, gập ngón tay tính toán, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ là bảy giờ mười lăm, bữa tối sẽ được giao trong ba mươi phút nữa, tức bảy giờ bốn mươi lăm, ăn mất hai mươi phút. Nói cách khác, khi chúng ta ăn xong là hơn tám giờ tối.”
Trịnh Tây Dã ôm lấy chiếc eo thon thả của cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, chống cằm lêи đỉиɦ đầu cô. Anh lười biếng nói: “Chờ lát nữa cơm nước xong anh lái xe đưa em về, sẽ không chậm trễ điểm danh.”
Hứa Phương Phỉ ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em đang đếm thời gian, không phải sợ chậm trễ điểm danh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play