Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, vội vàng rút tay phải lại, cúi đầu thấp giọng nói: "Buổi trưa lúc em rửa chén bị miếng rửa chén thép cào xước, cảm thấy vết thương không nghiêm trọng, nên không quan tâm."
Trịnh Tây Dã nhìn cô một lúc, sau đó đưa miếng băng cá nhân còn lại, nói: "Mấy ngày nay cố gắng đừng để ngón tay bị ướt, buổi tối khi ngủ gỡ băng ra cho vết thương được thoáng."
Nhìn thấy hộp băng cá nhân do bàn tay to lớn đó cầm, Hứa Phương Phỉ do dự hai giây rồi dùng hai tay cầm lấy.

Đồng thời, trong lòng cô có một tia ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ và ông ngoại, rất ít người sẽ chú ý và quan tâm đ ến cô nhiều như vậy.
"Cảm ơn anh." Cô hơi cong khóe miệng, dừng một chút, lặng lẽ ngước đôi mắt sáng ngời nhìn về phía anh, nói: "Anh phát hiện tay em bị thương từ lúc nào vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play