"Người này bắt được 4 hạt trong một phút, gần như nhiều hơn cậu ta một hạt." Thành tích của lớp trưởng Nhạc Văn đồng ngay sau khi các bác sĩ kiểm tra .
Ngay sau đó, những tiền bối lâm sàng này đã quan sát chân của hai sinh viên này. "Tôi nghĩ hai người này đã chơi bóng đá. Hãy nhìn người này với bắp chân dài và bàn chân dài. Cậu ấy có cơ lưng khỏe mạnh và cơ mông và đùi bên trong cũng không tồi."
Nghe nhóm bác sĩ chỉnh hình này nói, có thể thấy họ có chút hứng thú với cấu tạo cơ thể của ba người họ.
“Hai người có chơi bóng đá không?”
“Chơi--” Nhạc Văn Đồng và Lâm Hạo không dám làm trò trước mặt các bác sĩ khoa chỉnh hình, họ ngoan ngoãn trả lời.
"Chúng ta hãy xem nữ sinh viên y khoa này đã giành được quán quân. Cô ấy thường tập luyện gì? Làm sao cô ấy có thể bắt nhanh như vậy? Bảy hạt đậu trong một phút?" Nhóm bác sĩ chỉnh hình này đi vòng quanh Tạ Uyển Doanh, có ý định phân tích nguyên nhân gì cô ấy giỏi hơn con trai.
Tôn Ngọc Ba ở bên cạnh, vuốt cằm suy nghĩ.
Tạ Uyển Doanh không cảm thấy mình xuất sắc mà cảm thấy mình cần phải chăm chỉ hơn, việc tập luyện trong ký túc xá không có tác dụng mô phỏng gần với nội soi. Chỉ có thể nói rằng thật may mắn khi có những người giáo sư tạo điều kiện cho họ thực hành.
"Cô ấy có cổ tay rất tốt, cô ấy đã từng tập chịu lực trên cổ tay chưa?"
"Cô ấy đã chạy đường dài chưa?"
"Nhìn cơ lưng của cô ấy kìa."
Tạ Uyển Doanh bị vỗ nhẹ vào lưng nên không dám cử động.
“Em đã bao giờ tập kéo xà chưa?”
“Này, đó là bài tập dành cho con trai mà cô ấy cũng tập?”
“Em đã tập kéo xà chưa?”
“Có.” Tạ Uyển Doanh cũng như 2 người khác ngoan ngoãn trả lời các bác sĩ.
"Em có thể thực hiện được bao nhiêu động tác kéo xà?"
"Tôi đoánkhông thể thực hiện nhiều hơn một vài động tác." Các bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình cũng biết rằng các cô gái về cơ bản không có tỷ lệ thành công khi thực hiện động tác kéo xà, trừ khi họ là sinh viên thể thao.
"Hơn mười cái." Tạ Uyển Doanh vừa trả lời, liền phát hiện mấy cặp mắt bác sĩ chỉnh hình đang nhìn vào mặt cô, chắc là để xem cô có phải đang nói dối hay không.
“Được rồi, tôi không nghĩ cô ấy nói dối.” Một bác sĩ là người đầu tiên thừa nhận sự thật.
"Những gì cô ấy nói hẳn phải phù hợp với thực tế. Hãy nhìn cơ lưng của cô ấy, cách cô ấy giữ được tư thế chuẩn như vậy -"
"Xương cũng rất tốt, và cột sống cũng cong rất đẹp. Không giống như một số học sinh bây giờ có gai vẹo khi chụp X-quang.”
Bác sĩ là bác sĩ, chuyên môn của họ thực sự rất ca.
Sau khi phân tích một hồi, những bác sĩ này quay lại hỏi Tôn Ngọc Ba: "Họ đều là học sinh của anh à?”
"Chỉ có một người, đoán xem đó là ai?" Tôn Ngọc Ba cười ranh mãnh hỏi họ.
"Nhất định là cô ấy." Mọi người chỉ vào Tạ Uyển Doanh, chỉ cần nhìn vẻ mặt tự mãn của Tôn Ngọc Ba cũng có thể đoán được điều đó. Họ tiếp tục hỏi Tôn Ngọc Ba: "Cậu là bác sĩ khoa Ngoại Tổng Quát 2, cô ấy đang thực tập ở khoa của cậu à?
Tôn Ngọc Ba không muốn trả lời câu hỏi của họ.
"Thật hiếm khi tìm thấy một nữ thực tập sinh phẫu thuật. Cô ấy tên là gì?" Một bác sĩ nhìn vào bảng tên thực tập của Tạ Uyển Doanh để xem tên cô ấy.
Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Tôn Ngọc Ba hét lên: "Học sinh của chúng tôi đang luyện tập, mọi người đã xem xong chưa ? Xem xong thì đi ra ngoài đi.”
Nhìn thấy những người này cười đùa . Tôn Ngọc Ba đang trở nên lo lắng sau khi cố gắng đuổi những người này ra khỏi cửa không thành công.
"Mọi người đi thôi..."
Ngoài cửa có tiếng gọi, thanh âm này nghe quen quen, Tạ Uyển Doanh lặng lẽ quay đầu lại nhìn: chính là giáo sư Thường mà cô đã gặp trước đó.
Thường Gia Vỹ muốn cười với cô, nhưng khi nhớ lại lời bạn học cũ nói, anh liền ngừng cười, cơ khóe miệng bí mật co giật.