"Được rồi, chúng ta không hỏi nữa." Ba vị bác sĩ đồng thanh nói, tựa hồ có chút đồng cảm với ai.

    Ngô Lệ Tuyền nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, muốn xem bạn thân sẽ làm gì.

    Đột nhiên có một giọng nói nói với ba người: “Đừng nghĩ lung tung như vậy.”

    Những người khác quay lại thì thấy là Tôn Ngọc Ba đang nói.

    Tại sao giáo sư Tiểu Tôn lại tức giận? Tạ Uyển Doanh sửng sốt.

    Tôn Ngọc Ba cảm thấy tức giận khi có người đặt dấu hỏi về học sinh tài năng mà anh đã giúp đỡ, anh còn trẻ và không có khả năng giữ bình tĩnh như giáo sư Đàm.

    Vì lẽ đó, Lưu Trình Nhiên vội vàng kéo anh lại, hôm nay không chỉ có ba người này nghe, mà  còn có những người bộ phận khác.

    Tôn Ngọc Ba ngước lên và nhìn thấy người đồng hương Chu Tuấn Bằng đang ngồi đối diện cười như cáo, khiến anh ta hoảng sợ, sau đó nhìn Phó Hân Hằng và Chu Hội Thương ngồi cạnh Chu Tuấn Bằng.

    Chu Hội thương không nghĩ nhiều về điều này, bởi vì anh ấy cũng tin rằng một thực tập sinh mới vào phòng khám không thể nào đạt được thành công ngay từ đầu, cần phải quan sát.

    Phó Hân Hằng đang tìm tách trà hỏi: "Không có trà sao?"

    Ngô Lệ Tuyền sợ đến tim đập loạn xạ, lúc này mới bình tĩnh lại, nhanh chóng đi pha trà cho các giáo sư của bạn mình và gọi phục vụ mang nước tới. Tạ Uyển Doanh biết bạn mình quá bận nên đứng dậy giúp đỡ.

    "Có trà chưa?" Khương Huệ Châu lại tới thăm, thấy bọn họ ăn xong đang pha trà, cô vẫy tay với những người ở phòng bên kia: "Đến đây, bọn họ đang pha trà."

    Sau đó là các đồng nghiệp trong phòng khác lần lượt đến. Những người có mặt đã giúp di chuyển ghế để nhường chỗ cho họ, và căn phòng trở nên nhộn nhịp, sôi động khi có nhiều người hơn.

    “Tôi chỉ muốn qua thăm thôi, nhưng anh ấy cứ nghe điện thoại.” Có người ngồi giữa Chu Hội Thương và Tào Dũng, chỉ vào Tào Dũng nói.

    Khương Huệ Châu đi tới Tạ Uyển Doanh bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tối nay đàn anh Dư cũng ở đây,ban đầu muốn giới thiệu anh ấy cho em."

    Hóa ra đây chính là ý tứ đàn chị khi mời mình đi qua,Tạ Uyển Doanh chợt nhận ra.

    "Chỉ là lúc đang ăn, có giáo sư Đàm ở đây, nên em không tiện đi qua, chị hiểu." Khương Huệ Châu nói, hiểu được sự khó khăn của học muội.

    Anh Dư là ai?

    "Đàn anh Dư tên là Dư Tuấn Hiền * , cùng đàn anh Tào và đàn anh Chu ngồi ở đó, Anh ấy ở chỗ bọn chị, rất giỏi về nội soi ." Khương Huệ Châu nói.

* tên người này có thể không đúng nhé mn, tui thấy mỗi bên mỗi cái tên không biết đi bên nào 

    Theo những gì nghe được, đàn chị nói rằng cô ấy rất ngưỡng mộ đàn anh Dư. Tạ Uyển Doanh chớp mắt quan sát sắc mặt đàn chị Khương, sau đó lén lút nhìn xem đàn anh Dư bên kia trông như thế nào.Cô thấy anh ta là một vị đàn anh đeo kính lịch lãm kiểu thư sinh, trạc tuổi đàn anh Chu  và đàn anh Tào, dáng người cũng khá cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tương đối đơn giản. Từ xa có thể nghe thấy ba đàn anh nói chuyện đùa giỡn, có thể tưởng tượng bọn họ cũng là những người vui tính.

    "Anh không biết anh ấy là người bận rộn sao?" Chu Hội Thương bác bỏ lời nói của Dư Tuấn Hiền.

    "Tôi biết anh ấy rất bận, nhưng từ trước bữa tối đến sau bữa tối, anh ấy đều không ngừng nghe điện thoại, anh xem, anh ấy lại nghe điện thoại à?" Có vẻ như tối nay đàn anh Tào rất bận. Tạ Uyển Doanh nhìn sang, thấy đàn anh Tào đang ngồi trên ghế nghe điện thoại.

    Đang nghe điện thoại, Tào Dũng tựa hồ chú ý tới học muội đang nhìn mình, Tào Dũng đột nhiên quay đầu lại mỉm cười.

    Cô bị đàn anh bắt gặp đang lén lút nhìn, Tạ Uyển Doanh vội vàng quay đầu lại.

    Cuối cùng, khi đàn anh cúp máy, Chu Hội Thương đặt tay lên vai Tào Dũng và hỏi: "Ai gọi điện vậy?"

    "Bên nước ngoài, bên đó chắc đang là ban ngày đi," Tào Dũng nói.

    "Bọn họ tìm cậu làm gì?" Chu Hội Thương hỏi.

 

=====

Lời của edittor: Ôi cuối cùng cũng xong chương này :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play