Trần phủ, phòng khách.
Một cô gái có mái tóc dài đen óng ả được cột đuôi ngựa thả ra sau, làn da màu lúa mạch, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to hút hồn và một dóc dáng cân đối thon thả.
Lúc này cô đang đường hoàng ngồi trên ghế thái sư bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, một tay gõ lên thành ghế hai mắt như phóng điện nhìn con chim háo sắc đang run lẩy bẩy hai cánh cụp lại cúi đầu đứng ở dưới đất.
"Tiểu phượng" run lẩy bẩy cố gắng trấn định dùng giọng sợ hãi nói:
"Lan nhi ta không phải cố ý xem trộm em ấy ấy.. (đang muốn nói hai chữ tắm rửa thì có hai ánh mắt hình viên đạn bắn tới) Lão Trần bảo ta đem thư này về cho em, em mau xem."
Nói xong liền dùng mỏ gỡ lấy ống đưa thư của Trần Hải Lâm ra đưa tới trước mặt Trần Hải Lan.
Nhận lấy ống tre cô nhanh chóng mở ra xem khi thấy là bút tích của cha mình thì nhanh chóng đọc xong rồi bỏ thư xuống nhìn 'tiểu phượng' trước mặt nói:
"Nói như vậy là chẳng bao lâu nữa triều đình sẽ chiêu binh? Lão già đó muốn lão nương tập hợp anh em trong huynh đệ hội âm thầm tập hợp, huấn luyện trai tráng trong Phượng Tiên trấn?"
"Đúng vậy, tiểu Lan nhi thông minh." Không quên thêm một câu nịnh hót.
"Đừng nói nhiều lập tức theo ta đi điền trang."
Nói xong cô rút trong người một chiếc còi như của Trần Hải Lâm ra thổi mạnh.
Không bao lâu một bóng đen to lớn phóng tới thì ra là một con báo đen thân thể thon dài, tứ chi tráng kiện với hàm răng và móng vuốt sắc nhọn.
Cô nhanh chóng lấy cây hồng anh thương trên giá binh khí phóng mạnh lên mình báo đen vừa hơi nghiên người nói nhỏ với báo đen:
"Tiểu Hắc đưa ta đến điền trang nhanh."
Tiểu Hắc như hiểu tính người lập tức phóng đi như bay ra khỏi Trần gia trang hướng phía tây mà chạy.
Phía tây ngoại ô Phượng Tiên trấn có một điền trang to lớn với hơn ngàn mẫu ruộng tốt chính là sản nghiệp của Trần Hải Lâm khi ông còn là chiến hổ kỵ binh. Chiến hổ kỵ binh nhân số luôn duy trì một nghìn người mỗi năm đều có đấu loại mỗi thành viên tùy theo chức vụ, quân công mà được phân cho ruộng tốt vừa là vinh quang vừa là cuộc sống phú quý mà mọi trai tráng trong Thiên Nam quốc luôn hướng tới.
Lúc này trong trang viên cuộc sống đang diễn ra bình lặng nam cày ruộng nữ nấu cơm thì một bóng đen lao tới như một cơn cuồng phong cùng với một giọng nói vang lên khắp điền trang:
"Huynh đệ hội lập tức tập hợp lại cho bà cô đây!"
Tiếng nói gia trì bởi chân khí vang vọng khắp trang viên cùng lúc đó ở khắp mọi nơi trong trang viên các nam tử dù là đang cày ruộng, chăn trâu, cuốc đất.. lập tức bỏ tất cả các việc dùng không tới năm phút tập hợp lại thành mười hàng, mỗi hàng mười người sắp xếp thành phương trận ở trên bãi đất trống trước trang viên.
Nhìn hàng ngũ thẳng tắp, từng ánh mắt tràn đầy đấu chí có cả sùng bái nhìn mình Trần Hải Lan vô cùng tự hào vì thành quả mà hai cha con đã tạo ra.
Huynh đệ hội phần đông là con cháu của những thương binh đã rời xa chiến trường như Trần Hải Lâm năm xưa được ông đưa về cùng người nhà cày ruộng qua cuộc sống hàng ngày.
Huynh đệ hội trên danh nghĩa là tá điền trên thực tế lại là anh em trong một nhà tình như thủ túc.
Lúc này một người có thân hình cao to lực lưỡng, khuôn mặt thật thà bước ra làm quân lễ trước mặt Trần Hải Lan nói:
"Thưa tiểu thư anh em trong huynh đệ hội đã tập hợp đầy đủ."
Trần Hải Lan lúc này mới rời tọa kỵ đứng trước hơn một trăm người trước mặt nói:
"Từ hôm nay lượng huấn luyện tăng gấp đôi, chúng ta sắp có cơ hội tốt để cho thế nhân biết đến chúng ta, những ngày mà chúng ta bỏ ra khổ luyện là hoàn toàn xứng đáng."
Từ trong đôi mắt của những chàng trai trẻ tuổi tràn đầy ngọn lửa nhiệt huyết cùng ước mơ hoài bão được thổi bùng lên một cách mạnh mẽ nhưng thân hình vẫn thẳng tắp đứng thẳng khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc.
Trần Hải Lan quay lại nói với người thanh niên vừa bước ra báo cáo:
"Trần Trung ngươi theo ta qua đây một lát còn những người còn lại lập tức trở về vị trí cũ ai làm gì thì làm đó."
"Dạ!"
Tiếng đáp vang trời cùng đội ngũ tản ra nhịp nhàng nhanh chóng biến mất khỏi khu đất trống.
Đi vào trong trang viên nơi không có người ngoài Trần Hải Lan đem bức thư của cha mình cho Trần Trung xem rồi nói:
"Xem xong rồi thì hủy đi."
Sau khi xem xong Trần Trung liền vận chân khí vào tay bóp chặt bức thư trở thành bột phấn theo gió bay đi lúc này cậu mới cung kính nói:
"Xin tiểu thư báo cho biết cụ thể nên làm thế nào?"
"Trong thư lão già có nhấn mạnh phải huấn luyện một cách công khai nhưng phải giữ bí mật nên ngươi lập tức tới chỗ cậu của ta là đô úy trấn Phụng Tiên xin cho ngươi một chức đội tự vệ dân quân cứ lấy danh nghĩa là tăng cường trị an trong trấn là được."
Trần Trung lại hỏi:
"Vậy có cần báo cáo cho đô úy việc này."
"Tạm thời ẩn đi khi có lệnh của triều đình ông ta sẽ biết chúng ta chỉ làm hết khả năng của chúng ta, ngươi đợi ở đây một chút ta đi viết thư cho ông ta đã."
Nói xong cô liền đi vào một căn phòng tìm giấy bút bắt đầu viết thư.
Truyện được sáng tác bởi Tam Thập Tam Thiên được đăng duy nhất trên
dembuon.vnCùng lúc đó ở một đầu khác của khu rừng phía nam Phượng Tiên trấn một đội quân man viên hơn mười ngàn con được dẫn đầu bởi hai nhân loại đang cưỡi trên mình hai con man thú hình lang đang âm thầm hành quân tiến tới Phượng Tiên trấn.
Một lão già mặt chuột khoác lớp áo màu đen cưỡi lang đi bên phải đắc ý nói:
"Lão Bạch ngươi nói lần này bọn Thiên Nam mà biết chúng ta bất ngờ vượt qua núi Hắc Liên tập kích bất ngờ bọn chúng ngươi sẽ cảm thấy chúng sẽ có phản ứng thế nào?"
Lão già đi bên trái mặc đồ trắng mặt trắng toát đôi môi tím tái nói với giọng lạnh băng:
"Chúng sẽ kinh hãi tột độ còn bọn dân đen sẽ hoảng sợ mà tháo chạy bên trong mà loạn chẳng mấy chốc ải Trấn Nam cũng sẽ vỡ kế hoạch của giáo chủ sẽ thành công."
Nói xong hai lão già cùng cười lên một cách điên cuồng nhưng chưa đến một lúc lão già áo đen hơi ngừng lại chỉ về phía một hang núi nói:
"Lão Bạch ta hình như phát hiện một thứ hay ho."
Nói xong lão dùng tinh thần lực điều khiển hơn hai mươi con man viên đi cùng lão tiến vào hang núi.
Không bao lâu sau trong hang vang lên tiếng hổ rống kinh thiên cùng thứ sát khí như thực chất tản ra bên ngoài lão già áo đen vội vàng chật vật chạy ra ngoài vẻ mặt mừng như điên nói:
"Là hắc sát hổ là loài hung thú trong truyền thuyết lần này phát, phát tài rồi.."
Tiếng hổ rống vang lên ở Thiên Nam như một tiếng kèn lệnh cho cuộc chiến giữa chính và tà chính thức bắt đầu.