Buổi tối Khúc Dung thường mua rất ít thức ăn, Kiều Xuyên Bách tối về sẽ nấu cơm. Đợi đến khi ăn xong, Khúc Dung mới nói với Kiều Xuyên Bách về suy đoán của bác sĩ có thể giúp anh hồi phục trí nhớ.
Khúc Dung nói: "Ngoài đống đồ chơi đó ra, anh còn coi trọng cái gì nhất trong 26 năm cuộc đời của mình không, chứ em là em bó tay bó chân rồi á."
Nháy mắt hai tai Kiều Xuyên Bách lập tức đỏ ửng lên, lúc mở miệng nói còn lắp bắp không ít: "Chắc chắn là còn, còn có những thứ khác nữa. Vợ à, em nghĩ thử xem."
Khúc Dung đang suy nghĩ thì bỗng mắt cậu sáng rực lên, cậu kéo Kiều Xuyên Bách đến căn phòng để đồ câu của anh, sau đó lấy một cái cần câu trong tủ ra. Trước ánh mắt ngơ ngác của Kiều Xuyên Bách, cậu nói: "Cái cần câu này, anh thấy có quen không?"
Kiều Xuyên Bách thành thật lắc đầu.
Khúc Dung nhắc nhở: "Hai vạn tệ. Lúc đó anh vì muốn mua cái cần câu này, mà ngày nào cũng quấn lấy em đòi mua cho bằng được, vì muốn em mua cho anh, mà anh còn tự nguyện ở nhà làm người hầu của em cả tháng."
Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, người... người hầu ư?? Lại là tình thú sao!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT