Cô không nói lên lời, đều đã đi đến bước này rồi, còn có thể cứu vãn gì nữa?

“ Chúng ta không có khả năng nữa rồi.” Cô trực tiếp chặn họng hắn.

“Nếu như anh đến tìm tôi để xin lỗi, tôi chấp nhận, anh đã từng đối với tôi rất tốt, tôi cũng sẽ không trách anh.”

“Em không trách anh....” Giang Thâm khẽ giễu cợt.

“Quỷ gì chứ, sau khi chúng ta chia tay chưa đến vài ngày, em cũng liền cùng người khác yêu đương đó thôi.”

Cô cười lạnh: “Giang Thâm, thực ra lúc anh và Trần Đan Nhiên ở bên nhau thì chúng ta đã chia tay rồi.”

Kỳ thực nên sớm chia tay mới phải, tháng chín năm ngoái lúc cô bắt gặp họ cùng nhau đi bộ dưới ánh trăng, lúc hai người họ cùng nhau xem pháo hoa đón năm mới, Trần Đan Nhiên tổ chức sinh nhật cho Giang Thâm trước mùa tốt nghiệp, cô và anh ta nên chia tay rồi, thậm chí cần phải chia tay sớm hơn thế.

Chỉ là cô lúc đó vẫn một mực chờ đợi, chờ anh ta mở miệng, vẫn ôm một tia ảo tưởng còn sót lại.

Cô muốn rời đi, lên lầu, nhưng Giang Thâm lại kéo cô lại, cô hất tay anh ta ra, lui về phía sau vài bước.

“Trong khoảng thời gian cùng Trần Đan Nhiên yêu nhau, anh vẫn luôn nhớ đến em, anh biết là anh sai, nhưng tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy."

“Chúng ta đều không phải là trẻ con nữa, không cần ấu trĩ như vậy, đây không phải là chuyện khi còn bé ăn vụng kẹo, có thể dễ dàng tha thứ."

Cô thờ dài, nhớ tới buổi chiều hôm đó Giang Thâm đề nghị chia tay.

“Tiêu Ly, xin lỗi em, anh đã thích người khác rồi.” Lúc đó anh ta còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.

Khoảng thời gian đó cô luôn cảm giác tinh thần mình bị tra tấn rất lâu, nghe anh ta nói vậy, rất sảng khoái liền đáp ứng.

Dù có chút buồn rầu, nhưng dù sao cũng được giải thoát.

“Tạm biệt, Giang Thâm.”

Cô như trút được gánh nặng trở về nhà, Cố Tu Tư đã mặt lạnh ngồi trên sofa.

“Trở về rồi.” Anh nhìn cô chăm chú.

“Anh muốn nhìn bao lâu.” Cô nhướng mày,hỏi.

“A? Em nói gì cơ?” Cố Tu Tư cau mày, giả ngu ngây ngốc.

Cô không vui, thấy anh một thân

cao lớn dựa vào bên cửa sổ, tựa như hòn vọng thê.

Giả vờ, anh cứ tiếp tục giả vờ đi, để cô xem được bao lâu.

Cô tức giận trở về phòng, Cố Tu Tư lúc này ngược lại lại mặt dày đi theo.

“Em sợ anh?”

Cố Tu Tư đem cô ôm vào lòng, hôn nhẹ lên cổ cô.

Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng trước đó quả thật cô rất sợ anh một khoảng thời gian, ai bảo anh suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng.

“Không sợ.”

Cô cố nở nụ cười mà cô cho là đáng yêu, nhẹ nhàng trả lời anh.

Tại thời điểm này, tất nhiên không thể nói ra sự thật.

“Tại sao lại cố ý tiếp cận tôi?” Cô giành thế chủ động.

“Bởi vì anh yêu em.”

“Anh đã yêu em nhiều năm rồi.”

Cố Tu Tư thành thật trả lời, ánh mắt đầy nghiêm túc.

“Rất nhiều năm trước…khi đó tôi còn nhỏ, răng còn chưa mọc đủ.”

Cô nói sự thật, khi cô mười tuổi vẫn còn đang thay răng.

Khuôn mặt tuấn tú đang căng thẳng của Cố Tu Tư rốt cục nhịn không được bị phá vỡ, bộ dáng vừa tức vừa cười đỏ mặt ngược lại cực kỳ hiếm thấy, cô lần đầu thấy vậy.

Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng phun lên da thịt, ngón tay cũng vuốt ve bên eo, buồn bực nói:

“Kỳ thật, cũng không sớm như em nghĩ…..”

“Tôi còn tưởng là anh nhất kiến chung tình.”

Dứt lời, Cố Tu Tư ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt có chút biến hóa, một lúc lâu sau mới nói: “Lần đầu anh gặp em, em lúc đó cũng chỉ mười tuổi…”

Cô: “….”

Cũng đúng, nếu khi đó đã thích cô thì quá là kỳ quái.

“Nếu em cho rằng anh nhất kiến chung tình, thì khi ra ngoài cũng có thể nói như vậy, không có vấn đề gì.”

Cô: “….”

Nói gì không biết.

Ba đã sớm biết truyện của cô và Giang Thâm, ở đầu dây bên kia điện thoại, mắng Giang Thâm xối xả, còn cảm thấy chưa hả giận, ông tuyên bố muốn đuổi tới Vân Thành đánh cho tên kia một trận, đoạn tuyệt quan hệ với Giang gia.

Cô nói không cần.

Ba ngửa mặt thở dài, cũng bởi vì Giang gia đó quá nuông chiều con trai.

Cô hỏi, tại sao lúc đó ông muốn tác hợp hai người?

Ông liền im lặng.

Nhưng mà, những thứ này chỉ là ngoài lề, chủ yếu là cô muốn thông báo cho biết, Cố Tu Tư năm mới muốn đến nhà chơi.

Ông ấy rất vui, loạn cả tay chân lên.

Cố Tu Tư cướp lấy điện thoại từ trong tay cô, nói lần này đến không phải với thân phận học sinh cũ mà với tư cách là con rể tương lai.

Ba quả quyết cúp máy,.

Cô cùn Cố Tu Tư hai mặt nhìn nhau.

Chỉ một lát sau, khi đã đã tiêu hóa hết được thông tin, ba cô gọi lại cho Cố Tu Tư.

Cố Tu Tư liền buông cô ra, ra một nơi khác nói chuyện với ba cô một hồi.

Một lát sau, Cố Tu Tư hưng phấn trở về bên cạnh cô, nó ba bảo hai người cùng nhau về ăn Tết.

Vì vậy, vào ngày đầu năm, một nhà ba người quây quần ăn tối.

Cố Tu Tư vẫn cố gắng biểu hiện thật tốt với ba, nhưng ông không phản ứng gì nhiều.

Cô cũng có thể hiểu một chút, dù sao anh cũng từng là học sinh của ông, ông cũng đã từng rất tin tưởng và giúp đỡ anh.

Đột nhiên thân phận thay đổi, nhất thời ba không thích ứng nổi.

Chỉ là, sao cô cảm giác như ba đang chột dạ vậy?

Sự lúng túng cũng thể làm mất đi sự ấm áp của bữa ăn.

Ăn xong, cô muốn ba người đến Nam thành cổ trấn xem hoa đăng,, ba thì lấy cớ nói có chút mệt mỏi, để cho những đứa trẻ như bọn cô đi ra ngoài chơi.

Cô biết, ông ấy sẽ ở nhà ôm di ảnh của mẹ trò chuyện.

Nhiều năm qua đều như vậy.

Kỳ thật nói xem hoa đăng chỉ là cái cớ, từ khi còn bé năm nào cô cũng xem hội đèn lồng, năm nào cũng không nhìn ra đó là hoa gì.

Ngoại trừ không biết thưởng thức ra,còn một lý do quan trọng khác, mọi người đi xem hoa đăng đều là một nhà đoàn viên, còn cô lại không bao giờ đủ ba người một nhà đi xem cả.

Cho dù có Cố Tu Tư tới thì cũng không đủ.

“Lần sau, nhất định thầy sẽ đến.”

Cố Tu Tư năm tay cô, mùa đông có chút lạnh lẽo cũng vì có hơi ấm của anh mà ấm áp hơn rất nhiều, anh luôn dễ dàng nhìn ra tâm sự của cô.

Anh ghé vào tai cô thì thầm: “ Năm sau có cháu trai, em nghĩ xem ông ấy có đưa cháu đi xem hoa đăng không?”

“Sao càng ngày anh càng không đứng đắn vậy?” Cô đấm anh một quyền, tức giận mắng.

Cố Tu Tư cười cười, dắt cô đi lên tường thành cổ.

Dưới bức tường đèn đuốc rực rỡ, người đến người đi.

Trên tường thành mặc dù có hoa đăng chiếu, nhưng vẫn chín phần tối tăm, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cố Tu Tề, cùng với hàng mi dài rủ xuống, sao lại anh tuấn như vậy chứ!

“Tiêu Ly”

“A?”

Còn chưa kịp mở miệng, đôi môi đã bị một cỗ ấm áp chặn lại.

Sau nụ hôn nồng nhiệt triền miên, Cố Tu Tư buông tay, chậm rãi nói: “Lúc anh phát hiện mình đã yêu em, chính là ở chỗ này, em đứng trên thành ngắm hoa đăng, anh đứng ở phía dưới cũng chỉ ngăm nhìn em.”

Rốt cuộc là chuyện của năm nào tháng nào?

Cô cũng không nhớ rõ.

“Anh yêu em, hy vọng những năm tháng về sau cũng có thể cùng em đến xem hoa đăng, năm nào cũng có thể cùng em tổ chức sinh nhật."

Cố Tu Tư ngữ khí thành khẩn, cô cũng thấy thấy trong mắt anh đầy chân thành tha thiết.

“Em cũng hy vọng thế.”

Một thời gian dài trước đây, cô cũng đã mong như vậy.

Cố Tu Tư tiên sinh, phần đời còn lại xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.

- ----------

Vào mùa xuân năm đó, cô cũng có thể tin rằng mình đã có được người đó, người mà cô đã nghĩ rằng giữa hai người là không thể nào bên nhau được.

Phải cảm ơn trận say rượu đó chăng? Vì lúc đó bản thân có thể nói hết ra được những thắc mắc trong lòng từ năm sinh nhật mười tám tuổi.

Cô vẫn luôn mong nhớ anh, nhưng không biết lấy tư cách gì để liên lạc. Ù ù cạc cạc cùng tên kia yêu đương, luôn mệt mỏi và chán nản.

May mà anh đã đến, may mà anh cũng yêu cô, may mà cô cũng có thể đối diện trực tiếp với lòng mình.

Cảm ơn anh Cố Tu Tư, em cũng đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play