Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 14-2: Cửa cung năm ấy (2)


3 tháng

trướctiếp


“Đại sư nọ vào không lâu sau thì các hoàng tử cũng được triệu vào. Lão đang đợi thì các hoạn quan nói không cần nữa, nên lão đành ra về. Cung Đại Minh rộng thật đấy, lão được một hoạn quan già dẫn ra ngoài, vừa đi vừa ngắm các cung điện xung quanh, khi tới cửa cung thì thấy Chi Vĩ đã đứng đó đợi sẵn, trò chuyện mấy câu lại thấy có người đưa đồ đến, nói là bệ hạ ban thưởng.” Trương Vĩ Ích phấn khởi kể, “Không nhắc đến vàng lụa được thưởng, chỉ nói riêng bức tranh thôi. Thực không ngờ bệ hạ vừa tỉnh lại đã chính tay vẽ tặng lão một bức tranh, đúng là mừng không gì bằng, Chi Vĩ cũng nói, mình ở trong cung làm ngự y bấy nhiêu năm, chưa từng thấy ai được vinh hạnh đến vậy... Đáng tiếc, đáng tiếc lão vừa nhận lấy bức tranh thì nghe thấy đằng sau có người chạy đến cao giọng truyền báo với tất cả mọi người tin bệ hạ băng hà... Ôi!”

Chu Tử Tần định hỏi kỹ trông tiên đế thế nào thì Hoàng Tử Hà đã đưa mắt ra hiệu, bấy giờ mới sực nhớ ra mục đích đến thăm, lòng lại nặng trĩu, lặng lẽ nhìn cô. Hoàng Tử Hà hiểu ý gã, đành lên tiếng trước: “Trương lão bá, người sống hết đời cũng như cây cỏ qua mùa thu, rốt cuộc chỉ như vậy mà thôi... Xin đừng quá bi thương.”

“Tiên đế qua đời mười mấy năm rồi, lão còn buồn gì chứ?” Trương Vĩ Ích nghe cô nói cũng không mấy để tâm, sau đó sực nhớ ra, hỏi lại: “Hai vị hôm nay đến tìm Hàng Anh ư? Nó đi về không có giờ giấc cố định, hay là các vị đến phủ Quỳ tìm xem?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp