Cô đã phóng như bay ra khỏi tiệm bánh với tốc độ nhanh nhất có thể. Rất may gần trước cửa tiệm có 1 chiếc taxi đang đậu chờ khách, thuận lợi cho quá trình di chuyển của cô không mất quá nhiều thời gian. Do đang là giờ phố xá nhộn nhịp, mọi người đổ nhau ra đường chơi bời ăn uống ở các quán xá. Dẫn đến 1 vài chỗ bị kẹt xe làm cô hết hối bác tài, rồi phải nhắn tin cho anh Long nào đó để xin thêm thời gian: “Tôi đang trên đường qua anh, nếu chị tôi xảy chuyện gì tôi sẽ liều mạng với anh đó.”

Gã vừa lắc đầu vừa cười khi đọc xong dòng tin cô vừa gửi. Đến nước này vẫn còn mạnh miệng được. Cứ hở tí là lôi mạng ra nói, mạng đâu mà lắm thế không biết.

Bà chị cô sau khi được dùng làm mồi để nhử cô đến, hiện đang ngồi khóc tu tu trên ghế cách gã không xa vì sang chấn tâm lý trầm trọng. Bộ tóc giả dùng để giúp ngoại hình của mình trông thật giống cô hơn không biết đã rơi ở đâu mất tiêu rồi. Mặt mũi thì tèm nhem trôi hết son phấn trông thảm thương đến tội.

Nhớ tới cách đây nửa tiếng, khi bà Vi tận dụng bộ dạng nóng bỏng của bản thân. Đã cả gan thay cô tới đây ngồi xuống đối diện với gã qua bàn ăn. Sau đó còn đon đả chào hỏi gã cách gợi tình nhất có thể. Nhưng rốt cuộc chỉ đổi lại đôi mắt chứa đầy sự khinh khi cùng nụ cười rẻ mạt của gã. Còn bị gã hất cằm hỏi:

- Điều gì đã khiến cô dũng cảm thay nhóc con đó đến đây vậy? Cô nghĩ mình xứng sao?

Nhưng chị cô đã cố gắng không bỏ cuộc, vì muốn cứu em gái cũng như cứu lấy chính mình nên vẫn nhoẻn miệng cười rất tươi. Nghĩ 'quân tử sao qua ải mỹ nhân', ráng ngọt ngào cho tới nái đảm bảo gã cũng sẽ đổ thôi. Trước nay gã nổi tiếng là tay săn gái thay tình nhân như thay áo. Ngày hôm nay chị cô đã đích thân dâng mỡ đến miệng thì mèo nào mà chẳng đớp.

- Anh Long...anh cũng biết em gái em là đứa cọc cằn khô khan, nào có phải tuýp người của anh. Coi như nể tình ba em anh bỏ qua cho nó, cũng như để em có cơ hội được bầu bạn với anh được không?

Nhưng xem ra bà Vi đã đánh giá quá thấp mức độ quan tâm của gã với cô rồi. Tiếp tục cười nhạo với lời mời gọi nhiệt tình của chị cô. Đôi mắt gã lúc này không thèm đếm xỉa tới bà Vi nữa. Vừa lấy ra 1 điếu thuốc, gã vừa hướng tới 1 tên đàn em đứng cách mình không xa ra lệnh:

- Hải, câu cá.

Mục đích ban đầu của chị cô chính là tự mình làm mồi nhử gã vào tròng. Cuối cùng gã đã cho bà Vi toại nguyện nhưng không phải làm mồi để nhử gã, mà là nhử đứa nít ranh là cô. Cái cách tên đàn em túm chị cô rồi thảy ra ngoài lan can y như động tác đang giăng câu vậy. Không ngờ chỉ có nhiêu đó cá của gã đớp mồi nhanh quá xá.

Cô đã xuất hiện như 1 vị anh hùng, mặc dù trong lòng lo sợ bà chị mình xảy ra chuyện đến mức muốn đổ mồ hôi lạnh. Lời nói đầu tiên khi cô bang hẳn vào khu vực nhà hàng mà gã đã bao toàn bộ vào tối hôm nay đó chính là:

- Trịnh Uy Long, tôi đến với anh rồi đây. Tên xấu xa kia, bữa nay tôi với anh 1 sống 1 chết.

Mấy người cấp dưới của gã nghe cô dõng dạc nói như thế, chẳng hề cảm thấy khó chịu khi Sếp mình bị xúc phạm. Vì họ hiểu, cô gái trước mắt đã được xác định là 'đại tẩu' của mình rồi. Nom cốt cách dữ dằn như thế này rất thích hợp làm chị đại lắm nha.

Thấy em gái mình đến, bà Vi đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy khóc tức tưởi, quýnh quáng nói ngắt quãng:

- Linh...huhu...Linh ơi cứu chị!!!

Nhưng đã bị đàn em của gã ấn xuống giữ lại làm con tin. Ngay sau đó, lưỡi dao sáng bóng đã được bật ra kề ngay cổ bả, thành công hù 2 chị em giật mình khựng lại.

- Cô Linh...phiền cô không bước tới đây. Xin mời cô ngồi vào vị trí mà cô phải ngồi.

Hậm hực nghe thuộc hạ của gã đề nghị. Lúc này cô mới quay sang đối diện gã bằng đôi mắt đầy giận dữ:

- Nếu anh muốn quăng thì quăng tôi xuống dưới. Chị tôi có tội tình gì mà anh lại tàn nhẫn như thế chứ?

- Em ngồi xuống đi.

Bị gã đề nghị cô liền phản kháng:

- Tôi không ngồi.

“Áaa”, lên tiếng chống đối, bà Vi chị cô chợt la lên khi lưỡi dao kề mạnh vào cổ đau nhói muốn xước da. Tức mà không làm gì được, cuối cùng cô đành nghe lời ngồi xuống nhưng cái mặt trông cay cú vô cùng.

- Anh đường đường là đàn ông còn là 1 ông chủ lớn, sao anh lại có thể dùng những thủ đoạn này để đối phó với cô gái như tôi chứ? Trong khi đó ba mẹ tôi và anh cũng gọi là có quen biết. Bộ anh không thấy mình hèn hạ lắm sao?

Bức xúc nói ra cõi lòng của mình, nhưng cô liền bị gã chất vấn:

- Hay lắm! Em nói tôi là tên đàn ông cũng là 1 ông chủ lớn. Đã thế còn là người quen biết của gia đình em nữa. Vậy trước khi chửi tôi là kẻ hèn hạ, em xem mình đã tôn trọng tôi chưa? Em coi đó, em đã không nể mặt xem lời nói của tôi chẳng có kí lô gam nào. Tôi muốn nghe câu trả lời từ em chứ tôi đâu có hỏi cưới cô ta. Thử đặt vị trí mình là tôi trong buổi tối hôm nay, em hỏi tôi có muốn điên không?

Cứng họng liền, ờm...thì...ờm..

- Giờ tôi đến đây rồi, có gì anh tính sổ với tôi nè, hãy thả chị tôi về đi.

- Được.

Dứt lời, bà Vi đã được thuộc hạ của gã đỡ ra ngoài không có quyền kháng cự. Dù còn chưa hoàn hồn, chị hai vẫn run rẩy với lại hỏi cô:

- Em..em không sao chứ Linh. Hay để chị gọi cho ba mẹ đến đây?

Nhưng đã bị gã quắc mắt đe doạ:

- Xem ra cô vẫn còn chưa sợ nhỉ? Việc của cô khi ra về là xoá hết toàn bộ ảnh của bé Linh đã chụp xuống ngay. Không thì chuẩn bị khai tử cái thương hiệu đó đi.

Chưa đầy 30 giây sau, bóng của bà Vi đã khuất sau cánh cửa. Chỉ còn mình cô quả cảm ngồi lại đối đầu với kẻ mà mình khó ưa nhất thế gian.

Gã vẫn còn hút thuốc, đôi mắt lừ lừ sau màn khói thuốc trông như hiện thân của quỷ.

- Giờ em tính như thế nào?

Đến nước này cô thật sự muốn kiệt sức, nên hạ tông hỏi gã bằng giọng nói muốn suy nhược tới nơi:

- Tại sao anh cứ phải buộc tôi vào cuộc hôn nhân thương mại không hạnh phúc này chứ? Tôi thật sự không muốn và đã quá mệt mỏi khi phải nói điều này với anh biết bao nhiêu lần rồi.

Chiếc khuyên bạc dưới đuôi mắt gã lại loé lên thứ ánh sáng lạnh lẽo. Cô gái của gã mặt mày bơ phờ thế kia hỏi sao gã không xót xa cho được. Nên nhân lúc cô đã dịu, gã mới bắt đầu chậm rãi bày tỏ:

- Tôi chẳng biết thứ gọi là hạnh phúc trông ra sao. Nhưng yên tâm, nếu em bằng lòng theo tôi thì trời cho tôi còn được thở ngày nào. Ông đây hứa danh dự sẽ lo lắng mọi thứ, không bao giờ để em chịu khổ 1 giây phút nào cả.

Ôi trời ơi, ai mà cần chứ cái gã điên này. Cô nào có mượn gã lo lắng mọi thứ cho cô đâu. Giờ chuyển sang chiến thuật dỗ ngọt cô sao. Xin lỗi chứ! 'Anh nói ra toàn Sách Giáo Khoa em thường đọc rồi.’

- Ông anh à! Anh có thể nhường suất đặc biệt này cho cô gái khác có nhu cầu hơn tôi được không? Ngoài kia có biết bao người đẹp muốn được anh chở che mà.

Đúng là không thể kiên nhẫn với cái sự nói nhây của cô được nữa. Buông điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó gã đứng dậy bước đến chỗ cô đang ngồi. Từ phía sau vươn người tới đặt 2 tay lên mép bàn, hòng muốn khoá cô vào trong lòng mình. Khuôn miệng cao ngạo ấy ghé sát tai cô mang thoe hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá. Chiếc mũi của gã cố gắng hít thật sâu hương vị của người con gái cạnh bên mình. Thơm quá đi mất, càng hít càng nghiện chết mất thôi.

- Tôi thật sự cũng hết kiên nhẫn với em rồi. Đúng là ngoài kia có rất nhiều cô gái muốn được nâng khăn sửa túi cho tôi. Nhưng tiếc thay, tôi lại muốn đi nâng khăn sửa túi cho em mới khổ. À mà nhóc à! Chẳng hay em đã biết tin xấu của ba mình chưa nhỉ? Nếu đến một ngày ba em phải chịu cảnh tù tội, chắc em sẽ đau lòng lắm đây.

Mở lớn mắt sau khi nghe hắn nói những câu cuối, cô liền quay mặt sang muốn hỏi cho rõ gã đang âm mưu làm gì ba cô: “Anh tính …” thì 'chụt''

Than ôi! Lợi dụng cú ngoảnh mặt bất ngờ này của cô, đã giúp gã thành công có được nụ hôn chạm môi đầu tiên của cả 2 cách nhanh chóng. Trong lòng gã rất chi là khoái chí, nhưng cô thì đã bị chọc cho tức muốn lộn ruột tới nơi rồi. Vội vàng dùng tay bụm miệng che bớt đi khuôn mặt đang chuyển từ đỏ au sang tím ngắt của mình, cô rủa:

- Đồ chết bầm...sao anh dám???

Muốn đưa tay lên táng vào mặt gã 1 phát, nhưng cô đã bị gã nhanh hơn ôm trọn từ phía sau, khoá chặt cả thân thể cô ngồi lại ghế. Chỉ có mỗi đôi chân là có thể đạp loạn xạ tới lui nhưng cũng chẳng làm gì được. Miệng mồm được tự do, nên cô dùng những từ ngữ thô tục nhất mắng chửi gã không ngừng. Buộc gã phải phát cáu:

- Em còn la tiếng nữa, có tin tôi đè em ra làm bậy ngay tại đây không?

Bên trên tầng lầu cao tít, mèo với chuột đang vờn qua lại cãi nhau như mổ bò. Ở dưới đất, một quán cà phê ở phía bên đường đang bật vang ca khúc ngọt ngào:

“Không cần mang giày cao gót không cần phấn son cầu kì

Mà khiến anh nằm mơ em đêm ngày

Bên cạnh em bình yên quá anh chỉ muốn say mãi trong làn tóc thơm dịu dàng

Hay là anh gặp ba má xin được rước em về nhà

Để giữ em của riêng anh cả đời

Đợi chờ anh đã lâu biết không em muốn bên người

.....”

( Mặt mộc - Phạm Nguyên Ngọc và Ân Nhi)

.................

Bằng sự đe doạ chuyên nghiệp của mình, cộng với áp lực mạnh mẽ từ phía gia đình cô. Đúng tám giờ sáng ngày hôm sau, anh Long cọc cằn đã thành công đưa cô lên phường kí giấy, cùng nhau chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp và được pháp luật bảo hộ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play