Sau giờ tự học lúc năm giờ ba mươi phút, số lượng học sinh đến sân bóng rổ xem trận đấu ngày càng đông, hàng loạt bộ đồng phục màu xanh trắng đang vây quanh sân bãi - nơi trận đấu đang diễn ra – như tạo thành một hòn đảo độc lập giữa đại dương.

Sau khi giành lại bóng lần nữa, Trần Long đã bị hai cầu thủ số 7 và số 12 của đối thủ tấn công từ hai phía nên không thể đột phá được. Thế là cậu ấy nhanh chóng chuyền bóng cho Lương Vân Tiên. Người mang số 14 đang đứng trước mặt Lương Vân Tiên bèn xê dịch tới vị trí phòng thủ, hòng cố gắng ngăn cản anh bắt bóng. Lương Vân Tiên bèn nhảy lên để phá bỏ hàng phòng ngự. Sau khi nhận được bóng, anh đã chuyền bóng cho Triệu Khôn - người đang ở gần rổ bóng nhất – bằng tốc độ nhanh như chớp. Thấy thời cơ đã tới, Triệu Khôn bèn nhấc tay ném bóng nhưng lại bị người số 9 của đối thủ cản phá. Cậu ấy nhanh nhẹn cướp lại bóng rồi ném bù, thực hiện một cú đập bóng hoàn hảo và nhận được một tràng pháo tay hoan hô của khán giả.

Tỉ số đã biến thành 12: 21.

Đội bóng cấp trường được mười hai điểm, còn đội Thiếu niên được hai mươi mốt điểm.

Trong lúc theo dõi trận đấu từ bên ngoài, sắc mặt của bảy thành viên dự bị trong đội bóng cấp trường càng lúc càng khó coi. Vẻ mặt của huấn luyện viên lại càng khó coi hơn ai hết, như thể bị ai đó tát vào mặt ở nơi công cộng.

Cùng lúc tiếng còi lớn vang lên, hiệp một của trận đấu đã kết thúc, sau đó bước vào thời gian nghỉ giải lao mười phút.

Năm thành viên của đội bóng cấp trường tập trung xung quanh huấn luyện viên với vẻ ủ ê.

Đội Thiếu niên không có huấn luyện viên nhưng lại có Lương Vân Tiên. Anh đi đâu thì bốn người còn lại cũng theo đó.

Lương Vân Tiên lập tức đi thẳng tới chỗ Lục Vân Đàn. Bang chủ Lục đã sớm sắp xếp cho Tả Hộ pháp, Hữu Hộ pháp tới siêu thị mua nước rồi, tiền sẽ được khấu trừ từ chi phí của bang hội. Ngay khi năm người kia đến nơi, mọi người trong bang hội Thanh Vân đã lập tức đưa nước suối cho họ.

Lục Vân Đàn hiếm khi chu đáo như lần này. Trước khi đưa nước cho Lương Vân Tiên, cô còn đặc biệt mở nắp chai rồi nói: “Của cậu này.” Cô đeo một chiếc đồng hồ ca rô Swatch màu đỏ và đen trên cổ tay trái, còn cổ tay phải thì đeo một chiếc đồng hồ ca rô Swatch màu xanh đen để bảo quản giúp Lương Vân Tiên. Thoạt nhìn, trông cô y hệt một người buôn bán đồng hồ đã qua sử dụng.

Đầu và mặt của Lương Vân Tiên đều nhễ nhại mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể tăng lên do vận động mạnh khiến bề mặt da của anh hơi ửng đỏ và nóng hầm hập. Sau khi nhận lấy chai nước từ tay Lục Vân Đàn, anh ngửa đầu lên rồi uống ngụm lớn. Yết hầu gồ lên trên phần cổ thon dài ướt đẫm mồ hôi, lăn lên trượt xuống.

Sau vài ngụm, chai nước đã hết hơn phân nửa chỉ trong chớp mắt.

Tình trạng của những người khác cũng giống anh nhưng tâm tình đều vô cùng vui vẻ, dù chỉ là nước suối vô vị song bọn họ lại cảm giác như đó là loại nước có ga khiến người ta sảng khoái.

Uống nước xong, Lương Vân Tiên bèn thở phào nhẹ nhõm, vừa cầm chai nước không đậy nắp bằng một tay vừa nhìn thoáng qua sân đấu ở phía đối diện.

Sắc mặt huấn luyện viên của đội đối thủ đang tái mét. Người này đang luôn mồm nói gì đó với những thành viên xung quanh với biểu cảm nghiêm túc, bên cạnh còn có mấy thành viên đã vào đội tuyển chuyên của trường. Thỉnh thoảng, đối phương lại liếc nhìn về phía bọn họ bên này vài lần, bao gồm cả Chu Lạc Trần.

Vào khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Chu Lạc Trần đã nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác rồi nhìn về phía huấn luyện viên cách đó không xa, đồng thời nghiến quai hàm theo bản năng.

Lương Vân Tiên cũng thôi nhìn sang đó, sau đó nói với bốn đồng đội đang cười đùa ha hả: “Nghiêm túc lên đi. Hiệp hai sẽ không dễ đấu đâu.”

Triệu Khôn sửng sốt: “Hả?”

Cậu ấy cảm thấy việc giành chiến thắng trong hiệp một khá dễ dàng cơ mà.

Lục Vân Đàn cũng hết sức kinh ngạc: “Chắc là bọn họ sẽ không thể đảo ngược điểm số đâu nhỉ? Tớ cảm thấy trình độ của các cậu hoàn toàn có thể áp đảo bọn họ mà.”

Tới Tây Dương: “Tôi cũng nghĩ vậy đấy.”

Những người khác đều nhìn vào Lương Vân Tiên với ánh mắt hơi ngờ vực.

Anh bèn giải thích: “Hiệp một của trận đấu cũng đã đủ để huấn luyện viên của đối thủ hiểu rõ điểm mạnh lẫn điểm yếu của từng người đội mình rồi. Do đó, việc phòng thủ với tấn công của bọn họ trong hiệp hai nhất định sẽ càng sắc bén hơn.” Lương Vân Tiên lại giải thích cụ thể hơn chút nữa: “Phe họ sẽ tập trung phòng bị tôi và Triệu Khôn, vậy nên chúng ta phải thay đổi chiến thuật trong hiệp hai rồi.”

Lục Vân Đàn vẫn cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Sao họ lại phòng thủ cậu chứ?”

Cô hiểu bọn họ sẽ phòng bị Triệu Khôn, bởi vì cậu ấy đã ghi được nhiều điểm nhất trong hiệp một, đồng thời cũng trông rất cừ khôi. Nhưng Lương Vân Tiên thì khác. Ngoài cú ghi bàn hai điểm đẹp mắt kia ở phần mở màn, anh chẳng hề có thêm cú ném nào nữa mà chỉ luôn rê bóng và chuyền bóng liên tục, thoạt nhìn giống như một người chuyên vận chuyển trên sân đấu.

Bình thường, con trai cũng đều hiểu biết chút ít về bóng rổ. Tả Hộ pháp Tới Tây Dương bèn giải đáp thắc mắc của bang chủ một cách đúng lúc: “Bởi vì Tiểu Lương là hậu vệ, chuyên kiểm soát bóng và cũng là nhân vật cốt lõi á!”

Lục Vân Đàn: “Hậu vệ kiểm soát bóng là gì thế?”

Hữu Hộ pháp Lý Hàng cũng bắt đầu phổ cập kiến thức cho bang chủ: “Chính là huấn luyện viên trên sân đấy. Cậu ấy bảo đánh ở đâu thì phải đánh chỗ đó, để ai ghi điểm thì người đó sẽ có thể ghi bàn.”

Đàn em Đinh Nhất Khải vừa lau mồ hôi trên trán vừa giảng giải cặn kẽ hơn cho đàn chị: “Bọn em chuyền bóng cho anh ấy vì không thể xác định được thành viên nào là người phù hợp nhất để chuyền bóng. Anh Lương là người kiểm soát bóng nên cũng sẽ khống chế toàn bộ sân đấu. Anh ấy có thể phân tích xem ai là người tốt nhất để chuyền bóng ấy mà.”

Tiết Hạo Dương bổ sung: “Quay về phòng thủ hay là tấn công đều phải nghe theo sự bố trí của Tiểu Lương đấy.”

Trần Long: “Trách nhiệm của người kiểm soát bóng không phải là ghi bàn mà là kiểm soát nhịp độ.”

Lý Nguyệt Dao - quân sư của bang hội Thanh Vân - bèn tổng kết lại những lời giải thích vừa rồi cho bang chủ Đàn nhà mình: “Tương đương với chức tướng quân á. Đối phương đề phòng cậu ấy vì muốn bắt giặc thì phải tóm vua trước mà.”

Lục Vân Đàn chợt hiểu ra, đồng thời nhìn Lương Vân Tiên với vẻ kinh ngạc vô cùng: “Cậu cũng giỏi quá nhỉ!”

Trong giọng điệu của cô còn mang theo sắc thái tán thưởng không hề giấu giếm. Tả Hộ pháp lẫn Hữu Hộ pháp bèn liếc nhìn nhau rồi hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt lộ vẻ căng thẳng và cảnh giác: Không xong rồi, chân chạy vặt sắp được thăng chức rồi kìa!

Lục Vân Đàn lại nói thêm: “Xem ra một thư sinh như cậu cũng không hề đơn giản nhỉ.”

Lương Vân Tiên mỉm cười rồi hỏi vặn: “Bây giờ cậu mới biết à?”

Lục Vân Đàn hừ lạnh: “Cậu đúng là không khiêm tốn chút nào.”

Triệu Khôn không muốn phá hỏng bầu không khí nhưng đành phải cố chấp tham gia vào cuộc trò chuyện: “Trước tiên chúng ta hãy bàn về cách chơi trong hiệp hai đi đã.”

Lương Vân Tiên bèn trở lại vấn đề chính: “Chắc chắn trọng điểm của bọn họ trong hiệp hai sẽ là phòng ngự, việc tấn công sẽ không quá gay gắt đâu.”

Trần Long chợt xen vào một câu: “Vậy chẳng phải bọn họ sẽ càng khó thắng hơn hả?”

Lương Vân Tiên thở dài: “Điều đối phương mong muốn không phải là chiến thắng mà là được chọn đi tiếp, và chúng ta cũng vậy thôi. Đừng quên mấy vị huấn luyện viên kia chính là những người có tiếng nói trong việc ai có thể được chọn và ai không thể, chứ chẳng phải là kết quả thắng bại của trận đấu này đâu. Nếu chúng ta không thể chiến thắng với điểm số cao thì toàn bộ thành viên của đội mình sẽ không thể đi tiếp được đâu.”

Mặc dù hơi tàn khốc nhưng đây lại là sự thật.

Nếu muốn tất cả thành viên đều được đi tiếp thì bọn họ nhất định phải thắng trận đấu này với ưu thế áp đảo, không cho đối phương cơ hội gian lận để trục lợi, nếu không thì chắc chắn sẽ có thành viên trong số năm người bọn họ bị thay thế.

Lương Vân Tiên lại lên tiếng lần nữa: “Số 7 với số 14 của đối thủ thực sự chơi bóng rất hay. Ai trong chúng ta có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị hai người họ đánh bại chứ?”

Chẳng ai dám đưa ra lời cam đoan như vậy cả.

Sau khi bốn người còn lại nhận ra tình tình thực tế này, thần kinh của bọn họ cũng lập tức trở nên căng thẳng. Toàn bộ bang hội Thanh Vân cũng lo lắng hơn, ngay cả Lục Vân Đàn cũng không dám tùy tiện nói chuyện.

Đàn em Đinh Nhất Khải nhìn về phía Lương Vân Tiên với vẻ bất an, thấp thỏm: “Vậy chúng ta nên làm gì đây ạ?”

Anh trả lời: “Chúng ta chỉ có thể thi đấu hết sức mình thôi. Nếu họ phòng thủ thì đội ta sẽ tấn công.” Lương Vân Tiên bày binh bố trận một cách bình tĩnh và vững vàng: “Các vị trí sẽ không thay đổi trong hiệp hai nhưng nhóm Triệu Khôn không cần tiếp tục phòng bị số 7 và 14 nữa, chỉ cần chờ thời cơ rồi phòng thủ là được. Trần Long sẽ giữ nhiệm vụ phòng ngự cùng Triệu Khôn. Tiết Hạo Dương sẽ cùng tôi phòng thủ với điều kiện tiên quyết rằng khung bóng bên đội ta được an toàn. Còn Đinh Nhất Khải, nhiệm vụ chính của cậu vẫn là ghi điểm. Mục tiêu của chúng ta là thắng đậm, ít nhất phải kéo dài tỷ số hơn hai mươi điểm đấy nhé.”

Triệu Khôn với những người khác đều gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ áp lực, đồng thời còn hơi nhụt chí và bất đắc dĩ. Lúc đầu bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần chiến thắng là đủ, nào ngờ họ cần phải kéo dài tỷ số lên tới hai mươi điểm nữa.

Lương Vân Tiên nói chậm lại, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa đanh thép: “Chúng ta đã chơi rất tốt trong hiệp một rồi, chỉ cần có thể giữ vững phong độ thì nhất định sẽ được đi tiếp thôi.” Anh khen ngợi từng người một: “Tỷ lệ ném trúng mục tiêu của Triệu Khôn rất cao, chỉ cần cậu đón bóng thì tôi tuyệt đối yên tâm. Đinh Nhất Khải thì quây rổ* rất xuất sắc, gần như không có sai sót nào cả. Tiết Hạo Dương thì có khả năng đánh đơn cực đỉnh. Còn Trần Long là trung phong mạnh mẽ nhất, toàn bộ việc phòng thủ ở khung rổ đều phụ thuộc vào cậu cả đấy. Chúng ta có thể giành chiến thắng hay không cũng hoàn toàn dựa vào cậu.”

*Quây rổ: Hay còn gọi là box out, là một trong những kỹ thuật được các cầu thủ sử dụng để khắc phục bất lợi về chiều cao. Họ chọn những vị trí quan trọng, đảm bảo rằng mình đang ở phía trước đối thủ để có được vị trí tốt cho việc Rebound (bắt bóng bật bảng).

Sau khi những nỗ lực của mình được công nhận, niềm tin của bốn người họ đã trở lại đáng kể. Dù vẫn còn áp lực nhưng họ cũng đã có thêm động lực, như thể ánh sáng rực rỡ của thắng lợi đã đến gần ngay trước mắt rồi, chỉ cần họ cố gắng vươn tay ra là có thể chạm tới.

Tốt hơn hết là anh nên nhắc nhở và động viên họ mấy câu thôi, không nên đi quá xa, do đó Lương Vân Tiên cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Ánh tà dương chiếu rọi trên khuôn mặt Lương Vân Tiên, khiến con ngươi của anh hóa thành chấm sáng màu vàng xán lạn.

Lục Vân Đàn ngửa đầu lên, ngắm nhìn Lương Vân Tiên một cách chăm chú. Cô bỗng dưng cảm thấy đồ mọt sách này cũng có phần quyến rũ.

Cô khá tin tưởng lời nói của Lý Nguyệt Dao, đồng thời cũng tin tại sao anh lại được tôn sùng là “thần linh”.

Nếu ở thời cổ xưa, chắc hẳn Lương Vân Tiên sẽ là kiểu thiếu niên vừa đẹp đẽ vừa có tài năng đáng kinh ngạc, vang danh khắp thiên hạ.

Sau đó... Anh sẽ đính hôn với Công chúa, trở thành Phò mã sao?

Hừ!

Không thể nào!

Tại sao chứ?

Không ai trong bang hội Thanh Vân có thể làm Phò mã cả!

Lục Vân Đàn bỗng nhiên tức giận đùng đùng, lập tức trục xuất những ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình rồi giật lấy chai nước suối từ tay Lương Vân Tiên: “Hai tệ một chai!”

Lương Vân Tiên: “...”

Lục Vân Đàn lại hừ lạnh một tiếng: “Còn có phí giao hàng nữa, mỗi đơn hàng là ba tệ, tổng cộng là năm nhân dân tệ, nếu ghi nợ thì phải trả gấp đôi.”

Lương Vân Tiên lộ vẻ ngơ ngác bởi anh hoàn toàn không hiểu mình đã trêu chọc cô chỗ nào: “Tớ đã làm gì hửm?”

Tốc độ trở mặt của bang chủ Đàn còn nhanh hơn cả việc lật sách. Không chỉ Lương Vân Tiên, ngay cả Tả Hộ pháp lẫn Hữu Hộ pháp - những người chỉ toàn tâm toàn ý thầm nghĩ cách hãm hại trung thần cũng chẳng thể chịu nổi.

Tả Hộ pháp Tới Tây Dương: “Bang, bang chủ à, hình như Tiểu Lương đâu làm gì sai đâu.”

Hữu Hộ pháp Lý Hàng: “Tiểu Lương đã thể hiện rất xuất sắc trên sân đấu, mời cậu ấy uống một chai nước cũng chẳng phải là chuyện quá đáng mà.”

Bang chủ Đàn: “Hai người bảo vệ cậu ấy quá nhỉ? Được thôi. Thế thì hai người hãy cùng làm tay sai với cậu ấy đi! Giáng chức, cách chức hết luôn!”

Tới Tây Dương – tay sai bên trái: “…”

Lý Hàng - tay sai bên phải: “...”

Đồ chuyên quyền độc tài và hung hăng hơn cả hổ dữ!

Quân sư Lý Nguyệt Dao vốn dĩ cũng muốn nói gì đó cho thần tượng của mình. Nhưng vừa trông thấy tình hình này, cô ấy bèn kiên quyết chọn cách im lặng. Vừa nhìn vào ba người chạy vặt trong bang hội với vẻ hết mực đồng cảm, trong lòng Lý Nguyệt Dao vừa đưa ra một kết luận: Mình vẫn nên sống lay lắt thì tốt hơn, nếu hục hặc với nhau thì đều sẽ bị giáng chức, chỉ có một người sống không lý tưởng như cô ấy mới được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn mà thôi.

Lục Vân Đàn vẫn còn cáu kỉnh lắm. Cô lại trừng mắt với Lương Vân Tiên một cách đầy sức uy hiếp.

Lương Vân Tiên lại càng ngây ngốc hơn nữa. Nhưng anh không dám nói gì cả. Lúc này, đàn em là Đinh Nhất Khải đột nhiên kéo cánh tay anh. Lương Vân Tiên cho rằng Đinh Nhất Khải có chuyện muốn hỏi mình về trận đấu nên đã đi theo đối phương sang phía bên cạnh vài bước.

Đinh Nhất Khải không hề lảm nhảm thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: “Đàn anh à, theo kinh nghiệm của em thì trong tình huống này, chắc là bà xã nhà anh sắp tới kỳ rồi đó.”

Lương Vân Tiên sửng sốt: “Cái gì của tôi cơ?”

Đinh Nhất Khải hỏi ngược lại: “Chị ấy không phải là bạn gái của anh sao? Đồng hồ của hai người là kiểu đồng hồ đôi cơ mà!” Vẻ mặt của cậu ấy rất bí hiểm, như thể đang nói rằng: Anh đừng lừa em nữa. Em nhìn thấu cả rồi!

Lương Vân Tiên: “...”

Anh vốn muốn phủ nhận nhưng lời nói đã tới bên miệng lại không thể nào cất thành tiếng.

Lương Vân Tiên vừa mím môi vừa cụp mắt xuống, sau đó “ừm” một tiếng với biểu cảm bình thản nhưng nhịp tim lại tăng tốc một cách mãnh liệt và điên cuồng.

Đinh Nhất Khải cau mày: “Anh không nhớ ngày hả? Đàn anh à, đừng bảo đây là lần đầu tiên anh yêu đương đấy nhé?”

Vành tai Lương Vân Tiên hơi đỏ lên: “Ừm.”

Trong lòng Đinh Nhất Khải bất ngờ dâng lên một loại cảm giác ưu việt – bởi một người xuất chúng như vậy mà lại có ít kinh nghiệm yêu đương hơn mình. Sau đó, cậu ấy lại nhắc nhở anh một cách hết mực chu đáo: “Khi tới mấy ngày đó, con gái đều rất dễ cáu gắt, không thể trêu chọc được đâu, nếu không thì chúng ta cứ chờ chết đi.”

Lương Vân Tiên bèn nghiêng đầu lại để cẩn thận quan sát Lục Vân Đàn một thoáng, đồng thời phát hiện trên mặt cô vẫn còn vẻ không vui.

Có lẽ đúng là cô đang đến ngày. Nhưng suy cho cùng thì Lục Vân Đàn cũng đâu thể nổi nóng một cách vô duyên vô cớ được?

Chắc chắn phải có lý do.

Ngay khi anh định trò chuyện với cô thì tiếng còi chợt vang lên, nửa sau của trận đấu chuẩn bị bắt đầu.

Lục Vân Đàn cũng bị tiếng còi này đánh thức. Cô lập tức nhìn về phía Lương Vân Tiên và bỗng dưng cảm thấy hơi ngượng ngập, cũng chẳng biết mình nên nói gì. Cô còn muốn cổ vũ anh cơ mà!

Lương Vân Tiên bèn chủ động mở lời: “Tớ vào sân đây.”

Lục Vân Đàn lập tức nhảy xuống bậc thang này: “Cậu phải cố gắng lên đấy nhé!” Có lẽ là do cô đã nhận ra, rõ ràng hành vi lúc nãy của mình thực sự có phần cố tình gây sự nên đã quyết định bù đắp cho anh luôn một thể: “Đợi lát nữa cậu thắng trận đấu này thì tớ sẽ mời cậu uống trà sữa, đồng thời thăng chức cho cậu để cậu trở thành Đại Hộ pháp nhé.”

Lương Vân Tiên nở nụ cười bất đắc dĩ: “Được.”

Tới Tây Dương – tay sai bên trái: “…”

Lý Hàng - tay sai bên phải: “...”

Đời người thật là khó lường, buồn vui vô thường!

Haiz, con đường làm quan cũng chỉ có vậy mà thôi, bọn họ vẫn nên xem bóng thì hơn.

Sau khi cầu thủ của hai bên vào vị trí, bầu không khí trên sân lập tức trở nên căng thẳng hơn. Không khí tản mác chợt đông cứng chỉ trong phút chốc. Bất kể là khán giả hay các cầu thủ đều cấp tốc bước vào trạng thái của trận đấu.

Lúc một tiếng còi vang lên, hiệp hai của trận đấu cũng chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play