Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Tôn Tây bèn nói: “Bang hội Thanh Vân của các cậu tổng cộng cũng mới có năm thành viên, đấu tranh chính trị đã nghiêm túc như vậy rồi sao?”
Tả hộ pháp Tới Tây Dương lập tức bày tỏ thái độ: “Tớ đối với bang chủ, tuyệt đối không hai lòng!”
Hữu Hộ pháp Lý Hàng: “Tớ cũng luôn trung thành và tận tâm, chỉ quyết một lòng!”
Tới Tây Dương liếc nhìn bang chủ Đàn một cái, thở dài: “Còn về tình huống của những người khác thế nào, tớ cũng không biết.”
Trong giọng nói của Lý Hàng cũng tràn ngập lo lắng: “Phó bang chủ thì hẳn là không sao, dù gì cùng học chung một lớp, còn quân sư… Haizzz…”
Cậu ấy không nói tiếp, nhưng âm thanh thở dài cuối cùng lại vô cùng khéo léo.
Lục Vân Đàn nhướng mày, nhìn chằm chằm Hữu hộ pháp: “Ý của cậu là, quân sư hai lòng?”
Lý Hàng: “Tớ không có nói như vậy!”
Lục Vân Đàn hơi híp mắt: “Vậy lời nói vừa rồi của cậu có ý gì?”
Lý Hàng: “Tớ chỉ là đang nhắc nhở cậu, vì muốn tốt cho bang chủ là cậu thôi!”
Lục Vân Đàn tức giận: “Nhắc nhở tớ cái gì?”
Lý Hàng: “Sao cậu có thể xác định chắc chắn được rằng trong lòng quân sư chỉ có một mình cậu thôi?”
Lục Vân Đàn: “…”
Tới Tây Dương: “Nếu chẳng may cậu ấy thật sự hai lòng, vậy thì bất kỳ lúc nào cũng có thể làm phản!”
Lục Vân Đàn im lặng một lát, ánh mắt sắc bén, nhíu mày nói: “Tần Vận?”
Lý Hàng dang hai tay, bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Tớ không biết.”
Tới Tây Dương từ tốn nói: “Sao quân sư có thể nói những suy nghĩ trong lòng mình cho những người như chúng ta biết được chứ?”
Lý Hàng: “Đúng vậy đó, chúng ta chỉ là người ngoài.”
Người ngoài?
Anh còn có người trong nhà nữa à?
Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác: “Nếu cậu ấy dám hai lòng, tớ sẽ lập tức cách chức cậu ấy!”
Tả, Hữu Hộ pháp lặng lẽ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lại lần nữa hiện lên vẻ đắc ý của những kẻ tiểu nhân gian nịnh.
Buổi tự học buổi sáng kết thúc vào lúc 7 giờ rưỡi, âm thanh chuông tan học vừa vang lên, Lục Vân Đàn đã xách theo một đống ly nước chạy ra khỏi lớp học. Thay vì đi đến phòng chứa nước ở tầng một để lấy nước, cô lại đi về phía đông bắc rồi leo cầu thang để lên tầng bốn.
Tầng bốn là tầng dành cho các lớp xã hội, bao gồm từ lớp mười hai đến lớp mười sáu.
Phòng chứa nước vào buổi sáng còn đông đúc hơn so với cả ga tàu điện ngầm ở trung tâm thành phố, nhìn thoáng qua toàn cảnh trông như một nhóm người tị nạn từ vùng khan hiếm nước đang đổ xô đi lấy nước từ một cái giếng duy nhất trong thôn.
Tuy nhiên, chí hướng lúc này của Lục Vân Đàn không phải ở việc đi lấy nước, mà ở Tần Vận.
Cũng thật trùng hợp khi cô mới vừa bước vào phòng chứa nước ở tầng bốn đã lập tức nhìn thấy được Tần Vận đang đứng cuối hàng, vì thế cô quyết đoán tiến lên một bước, xếp hàng đứng phía sau Tần Vận, chăm chú quan sát.
Tần Vận rất cao, Lục Vân Đàn cao 1m68, sau khi đi giày thể thao vào, chắc chắn có thể cao đến 1m7, nhưng Tần Vận vẫn cao hơn so với cô một chút, chắc chắn chiều cao có thể đến 1m7… Kết luận này khiến bang chủ Lục không khỏi cảm thấy có chút thất bại.
Mái tóc của Tần Vận cũng khá dày, được buông xõa trên vai một cách tự nhiên, mượt mà, đuôi tóc có vẻ đã được uốn qua, tạo thành những lọn tóc xoăn bồng bềnh, trông hết sức sành điệu.
Khi Lục Vân Đàn còn đang trầm ngâm so sánh lượng tóc của mình và Tần Vận xem ai nhiều hơn thì đột nhiên có một chàng trai bước vào phòng chứa nước, sau đó đi đến bên cạnh Tần Vận, đưa cho cô ấy một túi đường đỏ, rồi dịu dàng khẽ hỏi han Tần Vận: “Bụng cậu còn đau không?”
Lục Vân Đàn nheo mắt, chợt kinh ngạc phát hiện, chàng trai này hóa ra chính là tên tóc xoăn bị cô bẻ tay, gọi là gì ấy nhỉ? Hình như là Giả Khôn Dương?
Nhưng Giả Khôn Dương cũng không chú ý đến Lục Vân Đàn, trong mắt cậu ta chỉ có Tần Vận.
Trong mắt Tần Vận cũng chỉ có mình cậu ta, lúc cô ấy nói chuyện, giọng điệu còn mang theo chút nũng nịu: “Vẫn còn hơi đau.”
Giả Khôn Dương: “Hôm nay cậu đừng đi học tiết thể dục nữa, xin nghỉ đi.”
Mối quan hệ giữa hai người họ là điều rất rõ ràng.
Bỗng nhiên Lục Vân Đàn cảm thấy khá thích Giả Khôn Dương, còn chủ động bắt chuyện cậu ta: “Này!”
Giả Khôn Dương sửng sốt, trợn to mắt nhìn Lục Vân Đàn với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Lục Vân Đàn càng nhìn càng vừa mắt cậu ta, thậm chí còn thấy hẳn là bản thân nên xin lỗi: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cậu, chuyện ngày hôm đó là tôi không đúng, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Giả Khôn Dương ngơ ngác.
Tần Vận nhìn Lục Vân Đàn, lại nhìn bạn trai của mình, vừa thắc mắc vừa có chút nghi ngờ: “Giữa hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì à?”
Lục Vân Đàn sợ cô ấy hiểu lầm gì đó: “Giữa hai người chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả! Là chuyện giữa tôi và Vương Trạch, dẫn đến tôi vô tình đụng chạm tới cậu ấy, cho nên tôi đến để xin lỗi.”
Tần Vận mở to hai mắt: “Cậu là Lục Vân Đàn?”
Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng vậy!”
Tần Vận: “Tại sao cậu lại đụng chạm cậu ấy?”
Lục Vân Đàn biết phải giữ sĩ diện cho Giả Khôn Dương, nếu không chẳng may Tần Vận ghét bỏ cậu ta thì phải làm sao bây giờ? Vì thế cô chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tôi đã mắng cậu ấy một câu.”
Tần Vận: “Chỉ như vậy thôi hả?”
Lục Vân Đàn: “Đúng rồi, cậu ấy còn rất rộng lượng, cũng không thèm so đo với tôi, nhưng tôi cảm thấy có lỗi vô cùng.”
Giả Khôn Dương: “…”
Lục Vân Đàn không nói thêm gì nữa, vui vẻ rời đi, lúc xuống đến tầng ba, cô trông thấy Lương Vân Tiên, tuy nhiên anh lại không phát hiện ra cô, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô và đi dọc theo hành lang về phía lớp 12-9.
Lục Vân Đàn nhìn bóng dáng cao cao của Lương Vân Tiên, thở dài một hơi, vẻ mặt đầy xót xa và đồng cảm: Đúng là một người đáng thương, chàng có ý nhưng thiếp vô tình!
Tuy vậy thật ra cô đang vô cùng vui vẻ, cười hả hê trên nỗi đau của người khác, lúc đi xuống cầu thang còn tung tăng nhảy nhót, trông giống hệt thỏ trắng tinh nghịch, chiếc cốc cầm trong tay tựa lục lạc vang lên tiếng đinh đang. Sau khi trở về lớp học, phát hiện bảng đen chưa được lau sạch, Lục Vân Đàn còn tự giác lên lau bảng.
Bởi vì tâm trạng phấn khởi nên việc học tập cũng trở nên tuyệt vời, tiết học đầu tiên là môn toán, cô rất chăm chú nghe giảng, thậm chí còn xung phong trả lời các câu hỏi, giáo viên dạy toán cũng phải khen ngợi cô.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này cũng chỉ kéo dài trong một tiết học, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, cô đã bị gọi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, còn không phải là lớp trưởng đến gọi mà là đích thân lão Kim đến gọi, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Niềm vui chóng tàn, cô không khỏi thấp thỏm đi theo lão Kim đến văn phòng.
Sau khi lão Kim ngồi xuống bàn làm việc, vẻ mặt ông ấy tái nhợt, chất vấn cô: “Có phải ngày hôm qua em và Vương Trạch đã đánh nhau hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT