Lục Vân Đàn im lặng một lát: “Nếu hai kẻ buôn người đó thật sự có đồng bọn thì cậu ấy đến đây sẽ rất nguy hiểm, cho nên em không muốn cậu ấy đến nhưng nếu cậu ấy không đến thật thì em lại cảm thấy trong lòng không vui."
Lục Vân Phong hiểu ra vấn đề rồi: "Nếu nó tới thì em không yên tâm, sợ nó bị trả thù. Còn nếu nó không tới, em lại cảm thấy rằng nó không có tình nghĩa, hèn nhát, vô trách nhiệm đúng không?"
Lục Vân Đàn ngầm thừa nhận: “Suy nghĩ này của em có kỳ lạ lắm không?”
Lục Vân Phong: "Không có gì kỳ lạ cả, rất bình thường."
Lục Vân Đàn thở dài: “Có lẽ bởi vì em là em gái của anh nên anh mới cho rằng đó là chuyện bình thường.”
Lục Vân Phong: “Nói thẳng ra thì em vẫn muốn nó tới.”
Lục Vân Đàn: “Có một chút xíu, nếu không thì em chán lắm, không có ai chơi với em cả.”
Lục Vân Phong: "Vậy thì em cứ chờ đi, chắc chắn nó sẽ tới."
Lục Vân Đàn: "Sao anh biết?"
Lục Vân Phong: “Bởi vì nó là thằng ngốc.”
Lục Vân Đàn giận dỗi: "Cậu ấy đụng chạm gì đến anh à? Sao anh cứ tỏ ra không thân thiện như vậy chứ?"
Lục Vân Phong lười chấp nhặt với cô nên xoay người bước đi, sẵn tiện nói thêm: “Học bài văn tiếng Anh của em đi, coi chừng thằng nhóc mọt sách đó mai sẽ kiểm tra đấy.”
Lục Vân Đàn: "..."
Anh trai là người đáng ghét nhất đấy!
Ngày hôm sau, Lục Vân Đàn dậy từ sớm rồi xách một chiếc ghế xếp ra ngồi trước cửa nhà mình, cô còn không quên mang theo một cuốn sách bài văn tiếng Anh. Sau đó cô vừa dùng cuốn sách làm quạt vừa chiêm ngưỡng nét đẹp bình dị của khu phố cổ. Khi có hàng xóm quen đi ngang qua cửa nhà hỏi cô ngồi đây làm gì thì cô lắc lắc cuốn sách trên tay và trả lời một cách bình thản: “Cháu đang học bài văn tiếng Anh ạ!”
Khi mặt trời đã lên cao, một chiếc Mercedes-Benz màu đen bỗng dừng lại ở đầu đường khu phố cổ, một thanh niên tuấn tú mặc chiếc áo sơ mi màu trắng bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy Lương Vân Tiên, Lục Vân Đàn ngay lập tức dừng động tác quạt cuốn sách lại, vội vàng đặt cuốn sách ngay ngắn lên đùi mình rồi bắt đầu cúi đầu xuống chăm chỉ đọc, trông cô cứ như đang học bài thật vậy.
Lương Vân Tiên đi đến trước mặt Lục Vân Đàn, cô vẫn không ngẩng đầu lên cho đến khi Lương Vân Tiên lên tiếng hỏi: "Học thuộc chưa?" Cô mới ngẩng đầu lên giả vờ ngạc nhiên: "Cậu đến khi nào vậy?"
Lương Vân Tiên không vạch trần cô, anh chỉ cố nhịn cười nói: “Xem ra cậu học nghiêm túc quá nhỉ, đã đạt tới cảnh giới mặc kệ mọi thứ xung quanh luôn rồi.”
Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt đầy tự hào: “Đương nhiên rồi, tớ đã học cả buổi sáng rồi đó, rất nhiều người cũng đã nhìn thấy đấy.”
Lương Vân Tiên quỳ một chân trước mặt cô rồi giật lấy cuốn sách của cô: "Nếu đã vậy thì bây giờ bắt đầu kiểm tra thôi."
Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, dõng dạc nói: “Cậu chỉ bảo tớ học thôi có nói bắt buộc phải học thuộc đâu.”
Lương Vân Tiên: "..."
Anh đang cố gắng duy trì một tâm trạng vui vẻ.
Lục Vân Đàn thở dài một cái: "Thật sự không thể trách tớ được, là do cậu không có nói, nếu cậu nói thì tớ đã học thuộc rồi." Vừa nói xong, đột nhiên cô liếc thấy tay trái của Lương Vân Tiên, mắt cô ngay lập tức trở nên sáng rực: "Tay cậu đang cầm gì đó? Có phải là bằng khen không?"
Lương Vân Tiên đang cầm một ống giấy trong tay: "Là bằng khen nhưng bây giờ tớ không thể đưa nó cho cậu được."
Lục Vân Đàn tỏ ra không hài lòng: "Tại sao? Chẳng phải hôm qua cậu đã nói rồi sao?"
Lương Vân Tiên: "Bởi vì cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ học thuộc bài."
Lục Vân Đàn: "..."
Lương Vân Tiên: "Bài tập hè của ngày hôm qua cậu đã làm xong chưa?"
Lục Vân Đàn: "..."
Lương Vân Tiên không còn nghi ngờ gì nữa: "Hôm nay bắt buộc phải làm cho xong, làm không xong thì không được đi ngủ."
Lục Vân Đàn: "..."
Cô cảm thấy hối hận rồi.
Mọt sách, tốt nhất là cậu nên đi đi và đừng bao giờ quay lại nữa!
*
Kỳ nghỉ hè tổng cộng có bảy ngày, dưới sự đàn áp của một học sinh giỏi như Lương Vân Tiên, một người học kém như Lục Vân Đàn đã phải học suốt bảy ngày, không chỉ học mỗi tiếng Anh mà còn hoàn thành hết các bài tập hè, không sót môn nào.
Cả tuần nay, cuộc sống của Lục Vân Đàn đầy u ám, sống không bằng chết, ngay cả trong giấc mơ cô cũng thấy mình đang bị tên mọt sách nào đó đè đầu cưỡi cổ ép học tiếng Anh.
Cô chưa bao giờ mong chờ đến ngày khai trường như bây giờ.
Mong ngóng ngày đêm, cuối cùng cô cũng đã chờ được đến ngày hai mươi tháng bảy, cuối cùng ngôi trường cũng đã mở rộng vòng tay yêu thương chào đón cô.
Nhà trường yêu cầu học sinh lớp mười hai phải đến lớp lúc năm giờ chiều ngày hai mươi tháng bảy. Chưa đến hai giờ thì Lục Vân Đàn đã đạp xe đến trường rồi.
Nguyên nhân cô tích cực đến như vậy là vì khó khăn lắm cô mới làm xong đống bài tập hè, tất nhiên là phải cho các bạn trong lớp mượn chép rồi, nếu không thì sao có thể khoe rằng cô đã làm xong hết bài tập hè chứ?
Khi chiếc xe điện của Lục Vân Đàn chạy ngang qua ký túc xá nam, cô vô tình bắt gặp Lương Vân Tiên, cô lập tức dừng xe lại trước mặt anh: "Mọt sách, cậu đi đâu đấy?" Sau khi được giải thoát khỏi những ngày học cơ cực đó, trong giọng nói của cô tràn ngập niềm vui sướng khó có thể giấu được.
Bên trong khuôn viên trường cũng có siêu thị nhưng khá là nhỏ nên thường vào ngày khai trường, hầu hết các học sinh nội trú đều sẽ đến siêu thị lớn ngoài cổng trường để mua một số đồ ăn vặt, trái cây hoặc các nhu yếu phẩm hàng ngày.
Lục Vân Đàn: “Tý nữa tớ cũng phải đi, cậu đợi tớ một chút rồi chúng ta cùng đi.”
Lương Vân Tiên: "Chúng ta phải vào lớp lúc ba giờ."
Lục Vân Đàn liếc nhìn đồng hồ một cái: “Còn lâu mới tới ba giờ mà.”
Lương Vân Tiên không còn cách nào khác đành phải nói: "Tớ muốn đến đó trước."
Lục Vân Đàn dù có chậm hiểu đến đâu thì cũng đã nhận ra rằng Lương Vân Tiên không muốn đi siêu thị với cô.
Xời, cô mới không thèm đi chung với anh đó!
Tên mọt sách đáng ghét!
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: “Vậy tớ tự đi một mình!” Lương Vân Tiên còn chưa kịp nói gì, cô đã vặn tay ga lao “vèo” một tiếng phóng ra xa, trong lòng buồn bã nghĩ rằng: Sau này tớ sẽ không làm bạn thân với cậu nữa đâu!
Lương Vân Tiên dõi theo bóng lưng đang xa dần của cô rồi bất lực thở dài một hơi.
Trước cổng trường có rất nhiều chiếc xe hơi đang đậu, trong đó có rất nhiều loại xe sang trọng khiến cho những chiếc xe như Mercedes-Benz, BMW,... Trông cũng có chút tồi tàn.
Có một chiếc Bentley màu vàng champagne đang dừng ở bên đường đối diện cổng trường, cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên là một người phụ nữ mặc bộ váy cao cấp hiệu Chanel, tiếp theo đó là Chu Lạc Trần đeo cặp sách bước xuống ngay sau người phụ nữ ấy.
Tài xế đã khiêng vali của Chu Lạc Trần ra khỏi cốp xe. Sau đó, Chu Lạc Trần kéo vali đi về phía cổng trường, người phụ nữ quý phái đó thì đi theo sát bên cạnh cậu ta, một tay xách túi Hermès, tay kia thì cầm tấm chăn bông cho cậu ta.
Khi người phụ nữ quý phái đó bước đến trước cổng trường, vừa nhìn thấy Lương Vân Tiên thì đã ngay lập tức gọi: "Vân Tiên."
Lương Vân Tiên dừng bước, lúc này anh mới nhìn thấy Chu Lạc Trần và mẹ cậu ta là Chương Đồng.
Chương Đồng mỉm cười dịu dàng, nhiệt tình hỏi: “Cháu tự đi tới trường à?”
Lương Vân Tiên biết rõ bà ta muốn hỏi gì nhưng anh lại không thể đưa ra câu trả lời mà bà ta muốn: "Mẹ cháu đưa cháu tới ạ."
Chương Đồng khẽ mím môi: “Ừm.” Rồi lại hỏi: “Bây giờ cháu đang định đi siêu thị mua đồ à?”
Lương Vân Tiên: "Dạ."
Chương Đồng: “Vậy chúng ta đi cùng đi, dì sẽ mua cho cháu.”
Lương Vân Tiên chưa kịp lên tiếng từ chối thì Chu Lạc Trần đã nói: "Người ta không có ba mẹ sao mà cần mẹ mua cho? Mẹ nghĩ mình là ai chứ?"
Vẻ mặt của Chương Đồng cứng đờ, vô cùng xấu hổ.
Lương Vân Tiên lập tức nói: "Không cần làm phiền đến dì đâu, mẹ cháu còn đang đợi cháu."
Chương Đồng gượng cười nói: "À, vậy cháu đi mau đi."
Lương Vân Tiên đi về phía tây của cổng trường, anh mở cửa bên ghế lái phụ của một chiếc xe Mercedes-Benz ra rồi bước lên xe.
Anh không phải đi siêu thị mà là đến bệnh viện, nếu không anh nhất định sẽ cùng cô đi siêu thị.
Tống Từ ngồi sau vô lăng nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng vừa xảy ra ở cổng trường, bà ấy vừa cảm thấy cạn lời vừa khó hiểu nói: "Con nghĩ xem bà ta muốn gì chứ? Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, ba con cũng đã từ bỏ rồi."
Lương Vân Tiên im lặng một lúc: "Dì ấy cũng khá là đáng thương."
Tống Từ không phản bác lại câu nói này mà chỉ thở dài: “Đúng vậy, bà ta chưa bao giờ thoát ra khỏi bài hát [Ode to Spring] đó.” Tống Từ lại liếc nhìn về phía cổng trường: “Con trai của bà ta cũng đáng thương thật đấy. Từ nhỏ đến lớn, con học ở đâu, bà ta lại đưa con trai đến học ở đó. Chu Lạc Trần lại còn nhỏ hơn con một tuổi, mới vừa tròn sáu tuổi đã vào học tiểu học. Bà ta làm vậy cũng chỉ là vì muốn để con trai mình trở thành bạn cùng lớp với con rồi các lớp học thêm ngoài giờ học, lớp năng khiếu cũng theo sát con, không sót lớp học nào, làm cho ba con cũng không dám đưa đón con đi học nữa."
Lương Vân Tiên: "Chu Lạc Trần hình như đã biết chuyện rồi."
Tống Từ: “Con cũng đã biết rồi thì sao nó lại không biết chứ? Với cái tính của ba nó, nói không chừng nó còn biết sớm hơn con nữa đấy.”
Lương Vân Tiên mím môi, trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi mắc bệnh, anh mới biết được chuyện này.
Nếu biết chuyện sớm hơn, chắc chắn anh đã không chọn bài [Ode to Spring] đó làm tiết mục văn nghệ cho buổi chào đón học sinh mới rồi.
Tống Từ vừa lái xe vừa nói: "Là do mẹ thích giấy Vân Tiên nên mới đặt tên Lương Vân Tiên cho con. Chương Đồng còn nghĩ rằng đó là vì bà ta nữa chứ, đối xử với con còn tốt hơn cả con trai mình. Đáng ra phải nói cho bà ta biết chuyện con bị bệnh, con có tin bà ta có thể đào sâu tận ba thước đất để tìm bác sĩ cho con không? Nếu không phải con nhìn trông giống mẹ thì chắc chắn mẹ đã nghi ngờ không biết có phải là bà ta đã hoán đổi con của mẹ rồi không nữa."
Nghe vậy, Lương Vân Tiên cũng dở khóc dở cưới.
Tống Từ liếc qua nhìn con trai mình rồi đột nhiên hỏi: “Mẹ đẹp hay Chương Đồng đẹp hơn?”
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ là người đẹp nhất."
Tống Từ lại hỏi: “Mẹ đẹp hay Lục Vân Đàn đẹp hơn?”
Lương Vân Tiên: "..."
Tống Từ: "Sao con không chọn mẹ nữa? Hứ, mẹ biết là con không đáng tin cậy mà. Giờ đến bệnh viện xét nghiệm ADN ngay!"
Lương Vân Tiên: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT