Dịch: Lá Nhỏ

Giờ phút này, tại Liên Thành.

Diệp Tiềm Bạch vừa hạ cánh đã về nhà cất đồ đạc trước, vừa hay đúng giờ cơm tối. Lúc này Wechat hiển thị thông báo, người trong nhóm đang giục cậu mau tới tiệm lẩu.

Buổi sáng khi ở sân bay đợi máy bay, cậu nhắn vào nhóm cấp ba báo mình sẽ quay về. Vốn dĩ mấy anh em họ có hẹn buổi tối nên đã bảo cậu tới tham gia luôn cho vui. Cậu không có chuyện gì làm nên đã đồng ý. Giao thông ở Liên Thành không tắc nghẽn như Tây Vinh, cho dù là thời gian cao điểm ngày Tết, đường xá vẫn rất thoáng đãng.

Cậu lái xe của bố tới tiệm lẩu đã hẹn, lúc đi qua nhà thờ đột nhiên có người gọi tên cậu: “Diệp Tiềm Bạch?”

Cậu quay đầu, dừng lại vài giây mới nhận ra cô gái mặc bộ com lê ngắn trước mặt, đó chính là bạn gái đầu tiên của cậu khi học lớp 12, Quách Như.

Sau khi chia tay hai người chưa từng liên hệ với nhau, vì vậy cuộc gặp gỡ bất ngờ này có lẽ là lần gặp đầu tiên sau bốn năm của họ.

Cậu bất ngờ chào hỏi: “Trùng hợp quá, lại gặp cậu ở đây.”

Cô ấy cũng vô cùng kinh ngạc: “Đừng nói cậu tới tham gia tiệc của lão Hình nhé?”

Cậu gật đầu, thắc mắc: “Họ cũng gọi cậu sao? Trước đây không thấy cậu tới tham gia bao giờ.”

“Đó là bởi vì trước đây có cậu.” Cô ấy thẳng thắn: “Lần này tôi tưởng cậu không tới nên mới tới.”

Diệp Tiềm Bạch khó hiểu: “Chúng ta cũng chia tay trong hòa bình mà, sao lại làm như có thâm thù đại hận gì ghê thế.”

Cô ấy cười: “Xem ra tới bây giờ cậu vẫn chưa yêu người chia tay xong là không muốn gặp lại, trông cậu thảm thế tôi cũng thoải mái nhiều rồi.”

“Ấy, xem ra bữa lẩu này cứ để bà cô cậu ăn thì hơn, tôi không làm cậu mất hứng ăn uống nữa.” Cậu lấy điện thoại ra nói với lão Hình chuyến bay mình bị delay, sau đó đi ra khỏi tiệm lẩu, nào ngờ lại bị Quách Như gọi lại.

“Đợi đã.” Cô ấy hỏi một câu khiến cậu bất ngờ: “Địa chỉ nhà cậu vẫn là chỗ cũ chứ?”

Diệp Tiềm Bạch cảnh giác: “Làm gì?”

Quách Như im lặng giây lát, nhún vai: “Có vài đồ nên trả cậu sớm mới phải, nếu lần này đã chạm mặt nhau thì trả lại cậu thôi.”

Diệp Tiềm Bạch không muốn hỏi là đồ gì, chỉ nói tùy cậu, sau đó quay đầu rời đi. 

***

Lúc này, tại bờ biển ngoại ô Tây Vinh xa xôi, trong túp lều nhỏ, Mạnh Sĩ Long mở iPad, chuẩn bị phát bộ phim cô vừa chọn.

Trước khi tới đây anh đã tải rất nhiều phim cũ của đài Hồng Kông để tiện cho cô chọn. Sau khi chọn tới chọn lui, cô đã chọn một bộ nổi đình đám: Hoa nở trăng vừa tròn.

Vưu Tuyết Trân tưởng lúc nhỏ mình từng xem bộ này, mãi cho tới khi phim chiếu cô mới nhận ra mình chưa từng xem, chỉ từng nghe ca khúc chủ đề cùng tên của phim. Lúc trước trong chương trình đêm Trung Thu, nhà đài luôn bật bài này.

Phim chiếu được hơn mười phút, Wechat trên điện thoại đồng bộ với iPad đột nhiên hiển thị tin nhắn mới.

Mạnh Sĩ Long ấn tạm dừng, áy náy nói: “Chắc là tin nhắn của cửa tiệm.”

“Không sao không sao, anh mau xem đi.” Cô ra hiệu cho anh mau đọc tin nhắn, anh cũng không né tránh, mở Wechat ra trước mặt cô.

Vưu Tuyết Trân lập tức biết ý quay đầu sang chỗ khác, đó là chuyện riêng tư của anh, cho dù anh không để ý cô vẫn phải tôn trọng anh. Nhưng tốc độ anh mở Wechat ra quá nhanh, khóe mắt cô vẫn nhìn được vài chữ, vừa nhìn đã khiến trái tim cô nhộn nhạo.

Nếu cô không hoa mặt, đó chắc là avatar nhóc Maruko của mình, nó đã chiếm vị trí đầu tiên trên giao diện Wechat. 

Theo thứ tự của tin nhắn, rõ ràng vừa nãy có tin nhắn mới, đáng ra tin nhắn đó nên ở đầu, nhưng avatar của cô vẫn nằm im bất động tại đó.

Vưu Tuyết Trân ngây ngốc nhìn vải trong lều, hoang mang nghĩ, a, thì ra anh đã ghim tin nhắn cô lên đầu.

Mạnh Sĩ Long trả lời tin nhắn xong thì ấn lại giao diện xem phim, Vưu Tuyết Trân quay đầu tiếp tục xem, tâm trạng như nước đang sôi, liên tục trào bọt khí.

Vốn dĩ ở cùng anh trong không gian nhỏ hẹp như đã khiến cô rất căng thẳng, bây giờ càng không biết phim đang chiếu gì hơn, chỉ riêng việc duy trì tư thế ngồi xem bình tĩnh đã rất khó rồi.

Mãi cho tới giữa phim, hai nhân vật chính hát ca khúc chủ đề, Vưu Tuyết Trân mới được giai điệu quen thuộc kéo về thực tại. Cô hoài niệm muốn hát theo vài câu, kết quả ngượng ngùng nhận ra, thì ra bản họ hát là bản tiếng Quảng, bản cô luôn nghe là bản tiếng phổ thông.

Truyện được đăng tải tại lanho2002.wordpress.com

“Thì ra lời bài hát bản tiếng Quảng là như vậy…” Cô cảm thán một cách vô tri.

Anh vẫn có thể hùa theo sự vô tri đó: “Nhắc mới nhớ anh chưa nghe bản tiếng phổ thông bao giờ.”

“Lời bài hát bản tiếng phổ thông cũng rất đẹp, em tìm cho anh xem.” Cô tìm bài hát trên app Võng dịch, màn hình điện thoại lại bị bàn tay to lớn bên cạnh che mất.

“Hay là em hát cho anh nghe đi?”

Vưu Tuyết Trân gạt tay anh ra, ra sức lắc đầu: “Không được không được, em hát không hay.”

Mặc dù cô vừa có ý định ngân nga vài câu, nhưng bị anh yêu cầu hát cô lại không muốn hát, hát lệch nhịp thì phải làm sao? Cô không muốn mất mặt trước mặt anh.

“Lần trước khi cùng xem Thực thần em có ngân nga mấy câu, không phải hát hay lắm sao?”

“Đó… Đó là vì em khá thuộc bài đó, bài này chắc em chỉ nhớ phần đầu hát thế nào thôi.”

“Vậy hát phần đầu có được không?”

Trời đã bước vào hoàng hôn, ngày âm u không thấy mặt trời lặn, trong lều lờ mờ ánh hoàng hôn, soi sáng đôi mắt của Mạnh Sĩ Long. Anh dùng ánh mắt này nhìn cô, không cần bất kỳ ngôn từ nào vẫn đủ khiến đầu óc đối phương quay cuồng.

Khi hoàn hồn lại cô đã gật đầu, bị sắc đẹp che mờ lý trí: “Vậy chỉ hát hai câu đầu thôi…”

“Được.”

Đôi mắt anh cong lên, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Vưu Tuyết Trân hắng giọng, ngẩng đầu nhìn đỉnh lều, bắt đầu hát…

“Gió xuân thổi mãi thổi mãi, thổi cả vào tâm trí em.”

Hát xong câu này cô đột nhiên dừng lại, bởi vì khi hát tới chỗ thổi mãi thổi mãi, giọng cô đã bị crack*.

*Giọng hát đột nhiên cao lên bất thường, thường là bị lệch nhịp hẳn.

Cô lập tức che mặt, bất lực nói: “Thôi thôi, phần sau quên rồi.”

Mạnh Sĩ Long vỗ tay cho cô thể diện: “Hay lắm.”

Cô không tin: “Hay con khỉ… lạc giọng luôn rồi.”

“Không phải càng hay sao? Có cảm giác gió xuân thổi rất mãnh liệt.” Anh nói: “Gió thổi cả vào trong tim thì nên như vậy.”

Vưu Tuyết Trân bàng hoàng trước hình dung câu hát crack này của anh. Lời nhận xét đầy tính chuyên nghiệp này có thể tẩy trắng hoàn toàn cho những nghệ sĩ hát không ra gì nhưng vẫn muốn ra mắt sản phẩm âm nhạc.

Cô ngả mũ thán phục: “Anh khen em như vậy em cũng không kết nạp anh vào Đảng đâu nha!”

Anh bật cười: “Vậy để bù đắp cho anh thì em hát thêm câu nữa nhé?”

“Em bảo rồi, phần sau quên rồi.”

“Vừa nãy em nói hát hai câu mở đầu, rõ ràng vẫn còn một câu nữa.”

Mạnh Sĩ Long lại bắt đầu khởi động màn tấn công bằng ánh mắt, im lặng cầu xin cô.

Da đầu Vưu Tuyết Trân tê rần, cô lẩm bẩm: “Thôi được rồi, hát thêm câu nữa, phần sau em quên thật rồi.”

Vì sợ lại bị crack lần nữa nên lần này cô đã đợi kha khá rồi mới cất tiếng hát, cố tình bắt nhịp thấp nhất, dịu dàng ngân nga: “Trái tim nhung nhớ anh… chỉ được tiến về phía trước không được lùi về sau.”

Yes! Câu này hát rất hoàn chỉnh, Vưu Tuyết Trân ngồi thẳng lưng, có cảm giác đắc ý như vừa làm một cú Thomas Flare 360 độ mà vẫn yên ổn tiếp đất.

Nhưng cô lại không nghe thấy lời khen ngợi của anh.

Vưu Tuyết Trân bồn chồn, đừng nói hát lệch nhịp mà mình không nhận ra nhé? Quả nhiên vẫn nên kịp thời thu dọn tàn tích, không nên hát tiếp thì hơn…

Cô vừa hối hận xong đã nghe thấy Mạnh Sĩ Long lên tiếng, nhưng là ngân nga theo: “Trái tim nhung nhớ em, chỉ được tiến về phía trước, không được lùi về sau.”

Anh nói: “Thì ra lời bài hát bản tiếng phổ thông là như vậy, anh thích câu này.”

Vưu Tuyết Trân không phải kẻ ngốc, cô nghĩ anh lại ẩn ý điều gì đó rồi. Nhưng thông thường sẽ không ai nói hàm ý ẩn phía sau ra, đây là trò chơi tình yêu không cần học cũng hiểu rõ mười mươi, cách này vừa dễ dàng khiến bản thân trông có vẻ nắm chắc phần thắng, cũng khó thất bại tới thảm hại.

Tuy nhiên có người lại không chơi được trò này.

Anh nói tiếp: “Rất hợp với lúc anh nhớ em.”

Khoảnh khắc ấy, không khí trong lều bị một câu của anh hút sạch, mặt Vưu Tuyết Trân đỏ bừng. Cô nhìn bên trái thì thấy lều, nhìn bên phải thì thấy Mạnh Sĩ Long, mặt anh rất bình thản, dường như lời bản thân vừa nói không phải mấy lời tán tỉnh.

Vưu Tuyết Trân không khỏi bối rối, nhịn một hồi rồi hỏi: “Tại sao anh luôn có thể… có thể thẳng thắn nói ra mấy lời như vậy thế.”

“Lời kiểu nào?”

“Thì…” Vưu Tuyết Trân ngại không muốn nói ra: “Gì mà thích này, nhớ này, mấy lời biểu đạt tình cảm rất thẳng thắn ấy.”

“Bởi vì nếu không nói những lời này trong trường hợp đó có lẽ sẽ muộn mất.”

Vưu Tuyết Trân sững sờ.

“Trước đây anh không như vậy, gần như không bao giờ nói những lời như vậy. Không phải tình cảm là thứ mà hành động có thể biểu đạt được hay sao?” Anh rủ mắt: “Về sau sau khi mẹ anh mất, có một hôm anh đi thăm mộ bà, anh ngồi ở nghĩa địa từ sáng tới tối, nghĩ về những ngày tháng bên cạnh bà, nhất là khoảng thời gian cuối…”

Nồi cháo hầm vô số lần, vô số lần ngủ gật trong phòng bệnh, những giọt nước mắt đọng lại trong nhà vệ sinh nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì rất buồn. Cuối cùng khi bà không còn nói được thành lời nữa, bà đã nắm lấy bàn tay đầy vết chai của anh, vội viết ba chữ vào đó trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật: Mẹ xin lỗi.

Anh nắm tay bà muốn nói gì đó, y tá đã vội vàng đẩy giường bệnh ra, tay anh hụt vào hư không.

Đèn báo hiệu chuẩn bị phẫu thuật sáng lên, giống như đèn đỏ trên xe cảnh sát, lặp đi lặp lại trong tâm trí anh một cách bi thương.

Anh chưa bao giờ bày tỏ tình yêu mình dành cho bà, khiến bà cảm thấy bản thân trở thành gánh nặng của anh.

Bà mang theo suy nghĩ này rời khỏi thế gian, đó là lần cuối họ gặp nhau. Anh không kịp nói một lời nào.

Manhj Sĩ Long dùng vài ba câu nói để tóm gọn cả đoạn ký ức dài đằng đẵng, giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng Vưu Tuyết Trân có thể cảm nhận được sự cô đơn khó đón nhận. Sự cô đơn đó và sóng biển, ánh trăng cùng nhau dâng trào, mặt trời lặn bị đẩy về sau, túp lều như tấm danh thiếp không được chiếu sáng, đắm mình vào đêm tối, tĩnh lặng, bóng hình anh in lên đó, chỉ có thể chạm vào tấm giấy, không cách nào tới gần.

Cho dù chỉ là sự an ủi qua loa cũng được, Vưu Tuyết Trân thử đưa tay ra nắm lấy góc áo anh. Cô hỏi: “Anh đốt giấy cho bà ấy bao giờ chưa?”

“Đương nhiên là có rồi, năm nào anh cũng đốt.”

“Vậy năm nay chúng ta cùng đốt giấy đặc biệt nhé!”

Mạnh Sĩ Long khó hiểu: “Gì cơ?”

Cô không mang theo bút với giấy nên lấy điện thoại ra tìm cửa hàng văn phòng phẩm hoặc tiệm tạp hóa gần đây. Bãi biển này thật sự nằm ở nơi quá xa xôi, cửa hàng gần đây nhất cũng cách hơn một cây số.

Sự phiền phức vừa trỗi dậy đã bị cô ép xuống ngay. Cô quyết định có những chuyện cho dù phiền phức cũng phải làm.

Cô đứng dậy: “Em đi mua giấy với bút.”

“Bây giờ?”

“Ừ!”

Mặc dù không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng Mạnh Sĩ Long không chất vấn, cũng không hỏi nhiều mà đứng dậy theo: “Vậy cùng đi đi.”

“Không cần đâu, lỡ khi chúng ta đi lều bị người ta trộm mất thì sao?”

“Chắc không ai trộm đâu nhỉ?”

Cô ấn anh xuống: “Anh ở đây đợi em.” Nói rồi cô kéo khóa lều ra, cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Cô không khỏe như Mạnh Sĩ Long để chạy đi mua đồ nên đã ngoan ngoãn gọi xe, chưa tới nửa tiếng đã mang được giấy bút về, cô còn mua thêm cả diêm.

Khi cô cầm túi đồ quay lại bãi biển, trời đã tối hẳn, vì là ngày âm u nên ngay cả mặt trăng cũng không xuất hiện. Mạnh Sĩ Long ngồi bên ngoài lều, ngây ngốc nhìn bãi biển phía trước.

Cô cẩn thận tới gần anh từ phía sau, muốn thử dọa anh một lần. Khi cô còn đang rón rén, Mạnh Sĩ Long đã quay đầu lại, cô chỉ đành giữ nguyên tư thế nửa vời kia, trông như một tên ngốc, làm anh không nhịn được bật cười.

Vưu Tuyết Trân ngượng ngùng ngồi xuống, đẩy túi cho anh: “Anh viết những lời hôm đó chưa kịp nói với mẹ anh vào đây đi, sau đó tối nay chúng ta sẽ đốt nó tại nơi này.” Vưu Tuyết Trân rút một tờ giấy ra: “Em cũng viết một tờ cho ông nội.”

Mạnh Sĩ Long lấy giấy ra, là giấy viết thư có hoa văn thỏi vàng do chính cô tự vẽ.

Cô nghiêng đầu qua: “Ở đó không có giấy gần giống như vàng mã nên em chỉ đành tự vẽ, vẽ hơi xấu tí.”

Mạnh Sĩ Long nuốt nước bọt, khẽ ừ một tiếng: “Hơi hơi.”

Cô vờ như tức giận: “Này nhá!”

Hai người bật đèn flash ở điện thoại lên, đặt vào giữa thảm dã ngoại làm đèn soi sáng, vai kề vai viết đôi điều lên giấy. Thời gian không quá ngắn cũng chẳng quá dài cứ thế trôi qua, họ lần lượt đặt bút sang một bên, gấp giấy lại, cầm nó đi tới chỗ gần biển.

Tiếp đó, hai người ngồi xổm xuống đối diện nhau, để giấy xuống bãi cát. Vưu Tuyết Trân lấy diêm ra, hít sâu một hơi: “Vậy bắt đầu đốt nhé.”

“Ừ.”

Que diêm đỏ hồng bén vào hộp giấy, tiếng tí tách vang lên, ánh lửa vàng ấm áp lập tức bùng sáng. Hai người đều im lặng, ánh mắt chuyển từ ánh lửa tới hai cục giấy bị vo tròn, giấy dần mở ra trong ngọn lửa rồi bốc cháy. Ánh lửa nhảy nhót trong mắt hai người, giống như có thể thiêu đốt cả mắt họ.

Thế là Vưu Tuyết Trân nhìn thấy Mạnh Sĩ Long dụi mắt.

Khoảnh khắc lửa lụi tàn, trời đất tối lại, anh buông tay dụi mắt ra, lần mò nắm lấy tay cô. Tay cô bị anh nắm rất chặt, mu bàn tay chạm vào sự ẩm ướt không biết bắt nguồn từ đâu. Lúc này trái tim chợt cảm thấy đau nhói.

Sau khi hiểu ra, cô cũng nắm lấy tay anh, lòng bàn tay chạm vào đốt ngón tay ẩm ướt của anh. Cô dùng lòng bàn tay mình đón nhận lấy giọt nước mắt của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play