Tức là anh thật sự chạy tới đó?” Vưu Tuyết Trân thật sự không biết nên nói gì: “Tôi nói rồi mà, không nghiêm trọng lắm…”
“Thi thoảng tôi cũng chạy bộ vào buổi tối, không có gì vất cả.” Anh nói: “Sao có thể quan trọng bằng việc lần đầu tiên cô ra biển xem phim lại không nhìn rõ được gì chứ?”
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời. Không phải đây cũng là lần đầu anh trải nghiệm chuyện này sao?
Mạnh Sĩ Long vốn là người trông chờ vào lần xem phim này hơn bất cứ ai, nhưng vì cô mà anh đã bỏ lỡ bốn mươi phút đầu của bộ phim. Buổi xem phim hoàn hảo cứ thế trở thành buổi xem qua loa cho có.
Cô nắm chăt túi trong tay: “Cảm ơn anh nhé.”
Anh gật đầu: “Cô mau thay kính đi.”
Một tay Vưu Tuyết Trân mở hộp kính ra, một tay bật đèn flash của điện thoại lên. Vì sơ ảnh hưởng tới người khác, cô vội kẹp điện thoại vào giữa hai đầu gối, dùng cơ thể thu hẹp phạm vi chiếu sáng nhất có thể, nhưng cũng vì vậy mà nguồn sáng khiến cô không mở nổi mắt.
Cô vừa định chỉnh điện thoại thì Mạnh Sĩ Long đã đưa tay ra, chỉ vào điện thoại: “Tôi cầm giúp cô nhé?”
“Hả, à ừ…”
Mạnh Sĩ Long đột nhiên tới gần, đùi anh vô tình chạm vào đầu gối cô. Mặc dù cách hai lớp quần dày, nhưng sự tiếp xúc này vẫn khiến chân cô rụt lại ngay lập tức.
Vưu Tuyết Trân luống cuống, mặc dù cô biết anh làm vậy chỉ vì không muốn ánh sáng rọi ra bên ngoài.
Mạnh Sĩ Long khom lưng, cúi hẳn người xuống, tiến sát lại chỗ cô, hai người tạo thành một không gian nhỏ hẹp rồi mới bật đèn flash lên.
Cô cũng hơi cúi người, tiến tới gần nguồn sáng anh đang cầm. Sau một hồi lọ mọ mở hộp, cô đã thành công thay cặp kính áp tròng.
Mặc dù đang cúi đầu nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn từ Mạnh Sĩ Long. Dường như anh luôn cúi đầu nhìn cô, mãi cho tới khi xác nhận cô thay kính xong, anh mới cất điện thoại đi, mắt nhìn lên màn hình lớn.
Vưu Tuyết Trân chớp mắt, mọi thứ chợt trở nên sáng rõ, cô bất giác nghĩ, lại khiến anh bỏ lỡ mấy phút nữa.
Dù cô đã thay kính xong nhưng Mạnh Sĩ Long không rời đi mà tiện thể ngồi cạnh cô luôn. Phim đang chiếu tới đoạn cao trào đầu tiên, âm nhạc vang lên, kèm theo đó là gió biển mát lạnh. Không hiểu sao tiếng nhạc rộn ràng kia lại hóa thành hư vô khi truyền tới tai cô, tựa như bản thân cô đang đeo tai nghe chống ồn, sau đó bên tai vang lên âm thanh khác. Mạnh Sĩ Long ngồi cạnh vẫn chưa bình ổn lại, tiếng thở gấp vang lên đều đều, nhưng rất khẽ khàng.
Chắc chắn vừa nãy anh chạy rất tốn sức.
Vưu Tuyết Trân liếc mắt nhìn người bên cạnh. Anh đang chăm chú xem phim, ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình, dường như bốn mươi phút trước anh đã ngồi cạnh cô. Nếu như có thể anh không nóng hầm hập vì chạy lâu, cô sẽ thật sự nghĩ vậy.
***
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc, màn hình hiện lên những dòng chữ trắng trên nền đen, có người đã lục đục rời đi.
Họ không chút vội vàng, đêm còn rất dài, tới khi intro kết thúc phim chạy hết, mọi người vẫn ngồi lại trò chuyện, nêu cảm nghĩ sau khi xem xong phim.
Bộ phim này có motip đảo ngược, mở đầu là cái kết của phim, phần kết lại là lần đầu gặp gỡ của nhân vật trong phim, xem tới cuối mới cảm nhận được dư vị của phần đầu.
Lúc này Vưu Tuyết Trân càng ngại hơn, Mạnh Sĩ Long không xem phần đầu, cũng không thấm được tinh hoa của phim. Khi mọi người thảo luận, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn rác rơi dưới thảm.
Tới khi intro chạy hết hoàn toàn, người bên cạnh cũng đứng dậy, Tả Khâu xoa bụng, đề nghị: “Giờ tìm nhà hàng gần đây ăn nhé?”
Mao Tô Hòa lo lắng: “Nhưng chắc chắn quán nào cũng đông khách, xếp hàng lâu lắm.”
“Về luôn đi.” Diệp Tiềm Bạch khua điện thoại: “Trước khi phim chiếu tôi đã đặt đồ ăn giao tới homestay rồi.”
Mọi người thu dọn đồ đạc xong thì đi về phía để xe, khi đi qua vòng xoay ngựa gỗ, cô bỗng đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn một cái. Vừa nãy khi phim chưa chiếu, rất nhiều người tụ tập ở vòng xoay, giờ đây vòng xoay lại đông nghịt như lúc đầu, nhưng không quá tải như trước đó, chắc xếp hàng mười phút là tới lượt.
Nhưng nếu để mọi người ôm theo chiếc bụng đói đợi cô mười phút, nghĩ vậy Vưu Tuyết Trân lại từ bỏ suy nghĩ vừa lóe lên.
Vưu Tuyết Trân quay đầu lại, chạy nhanh tới chỗ mọi người.
Họ đã bao một căn homestay gồm hai tầng, năm phòng, vừa hay còn có cả sân nhỏ phía trước. Nhưng tiết trời vào đông sẽ khá lạnh, cây cỏ trong vườn đều rụng hết lá, nhìn trông có vẻ rất tiêu điều. Họ cũng không đi ra sân mà tụ tập ở phòng khách tầng một, điều hòa được mở tới mức ấm nhất, đồ ăn vừa được giao tới bọc gọn trong giấy bạc, mọi thứ đều nghi ngút khói.
Mọi người ăn uống no say xong cũng không đi làm việc gì khác mà tụ tập chơi bài. Mãi cho tới khi Mao Tô Hòa ngáp ngủ, Diệp Từ Bạch mới hạ bài xuống, nói: “Cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Trước khi ai về phòng nấy, mọi người còn hào hứng hẹn sáng sớm mai cùng ra biển ngắm mặt trời mọc.
Vì không buồn ngủ nên tắm xong Vưu Tuyết Trân càng hào hứng hơn, cô xuống tầng một nhìn một lượt, không ai còn dưới tầng.
Cô gục xuống sofa, tầng một có máy chiếu, lúc này cô rất muốn xem gì đó để giết thời gian. Dù sao bộ phim xem lúc tối cũng không khiến cô xúc động mấy, bởi lẽ có nhiều phần cô cũng không xem rõ được.
Nhưng cô cũng sợ tiếng động sẽ làm mọi người thức giấc, do vậy nên sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định không mở máy chiếu, thay vào đó là gục trên sofa lướt điện thoại.
“Đang xem gì thế?” Một giọng nói truyền tới từ chỗ cầu thang. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy là Mạnh Sĩ Long.
Anh vừa tắm xong, khoác trên mình chiếc áo T-shirt trắng rộng rãi, tóc còn hơi ẩm ướt, vài giọt nước nhỏ tí tách trước trán.
Vưu Tuyết Trân vội ngồi dậy: “Không xem gì cả, chỉ là tôi không ngủ được thôi.”
“Vậy giờ cô rảnh không?”
“Có chứ, sao thế?”
Anh sờ tóc trước trán mình: “Vậy cô có thể cắt tóc cho tôi không?”
“Bây giờ á?” Vưu Tuyết Trân gãi đầu: “Nhưng tôi không mang theo kéo chuyên cắt tóc…”
“Không sao, dùng kéo bình thường cũng được.”
Vưu Tuyết Trân toát mồ hôi hột: “Anh qua loa với tóc của mình thế hả trời…”
Cô vỗ sofa, ra hiệu cho anh qua đây ngồi, lát sau lại chạy tới nhà bếp tìm kéo.
Khi cô quay lại phòng khách, Mạnh Sĩ Long đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Cảnh tượng này khiến Vưu Tuyết Trân nhớ tới lần đầu tiên trang điểm cho Mạnh Sĩ Long, anh nhắm mắt, ngẩng đầu lên, cảm giác ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh lại ùa về tưa như ngày hôm qua.
Lần này không thể để bản thân thế được, cô thầm nghĩ. Vưu Tuyết Trân vén tóc mái Mạnh Sĩ Long lên, cúi đầu nhìn mặt anh, phản ứng lại chậm nửa nhịp.
Cô hoàn hồn, nghe thấy Mạnh Sĩ Long đang hỏi mình: “Trước đây cô cũng từng cắt tóc cho người khác sao?”
Vưu Tuyết Trân nghĩ có lẽ anh đang e ngại trước khả năng của cô, cô bèn nói thật: “Trước đây tôi từng cắt tóc mái cho Viên Tinh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cắt tóc nam…”
Anh ừm một tiếng, môi chợt cong lên, sau một hồi im lặng, anh lại hỏi tiếp: “Cô chưa từng cắt tóc cho Diệp Tiềm Bạch sao?”
“Cậu ấy?” Vưu Tuyết Trân bật cười: “Cậu ấy không nỡ để người khác chạm vào mái tóc bảo bối của mình đâu.”
Nụ cười ở khóe môi anh càng rõ rệt hơn.
Vưu Tuyết Trân không hề để ý tới những tiểu tiết này, kéo “tách” một tiếng, khoảnh khắc phần tóc đầu tiên rụng xuống, tay cô chợt run lên.
Mặc dù lần này cũng khá giống lần đầu trang điểm cho anh, cũng tại không gian rộng rãi, cũng chỉ có hai người họ, nhưng cô lại thấy có gì đó không giống lắm. Ví dụ như không còn sự tự nhiên như lần trước, tay cầm kéo bất giác đầm đìa mồ hôi, tới nỗi cô suýt không cầm chắc.
Có lẽ là do lần đầu cắt tóc cho người khác nên vậy. Mặc dù cắt hỏng thì tóc vẫn mọc lại, nhưng để nuôi tóc dài cũng mất mấy tháng, thế nên cô vô cùng áp lực.
Cô kéo dài khoảng cách với Mạnh Sĩ Long, lúc này mới thấy không còn căng thẳng như vừa nãy. Nhưng tới khi tới gần lại, sự căng thẳng ấy lại kéo tới.
Cảm nhận được cô mãi không cắt nhát thứ hai, người nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm cô: “Sao thế?”
Vưu Tuyết Trân do dự: “Tôi không biết cắt kiểu gì.”
Anh vuốt tóc: “Không sao, cho dù cô cắt thành đầu trọc cũng được.”
Vưu Tuyết Trân nghĩ tới cảnh anh trọc đầu, không khỏi nghĩ, với dáng đầu của anh, có lẽ đầu trọc cũng vẫn đẹp trai, vậy nên cắt hỏng chắc cũng không sao nhỉ?
Sự căng thẳng của cô như bình thủy tinh bị ném xuống biển, trôi dập dềnh trên làn nước trong xanh, lênh đênh một lúc sẽ hơi chìm xuống.
“Ok ok.” Vưu Tuyết Trân lấy tay che mắt anh: “Anh mau nhắm mắt vào đi, tôi sắp cắt rồi đây.”
“Được.”
Cô hạ tay xuống, nhưng lại bắt gặp đôi mắt kia vẫn đang nhìn mình. Vưu Tuyết Trân lắp bắp: “Sao, sao vẫn còn chưa nhắm mắt thế…”
Mạnh Sĩ Long mỉm cười, dường như đang muốn xem vẻ mặt giật nảy mình của cô, sau đó mới nhắm mắt lại.
Cắt xong phần tóc cuối cùng, cô rụt tay về, lùi về sau mấy bước, thở phào nhẹ nhõm. Đây nào phải đang cắt tóc cho người khác, đúng hơn là đang đi bơi thì có, cảm giác cơ thể đã cạn kiệt hết sức lực.
“Cắt xong rồi!”
Mạnh Sĩ Long mở mắt ra, còn không cả sờ thử xem, cứ thế cầm điện thoại nhìn qua một cái rồi nói: “Đẹp lắm.”
Vưu Tuyết Trân khó chịu: “Anh đừng qua loa thế!”
Anh nghiêm túc: “Thật sự rất đẹp.”
“Thôi được rồi… Anh vừa ý là được.”
Cô quay lại nhà bếp cất kéo, lúc quay về phòng khách vẫn thấy Mạnh Sĩ Long ngồi nguyên tại chỗ, cúi đầu nghiêm túc lướt điện thoại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Lạ nha, cô rất ít khi thấy Mạnh Sĩ Long chăm chú xem điện thoại.
Vưu Tuyết Trân gọi anh: “Anh không về phòng xem sao?”
Anh không cả ngẩng đầu lên, ừ cho có.
Chăm chú vậy cơ à…
Vưu Tuyết Trân thấy thế cũng không làm phiền anh nữa, khẽ nói: “Vậy tôi lên tầng trước nhé.”
Khi cô định bước lên cầu thang, phía sau chợt vang lên tiếng nói: “Bây giờ cô có muốn ra biển dạo không?”
“Tôi muốn bù đắp phần mở đầu bị bỏ lỡ ấy.” Anh mở điện thoại ra: “Tôi tìm được phim chiếu tối nay trên mạng, nửa phần trước chắc cô cũng chưa xem được rõ, có muốn xem lại lần nữa với tôi không?”
Thật ra Vưu Tuyết Trân không hứng thú với phần mở đầu của bộ phim này lắm, nhưng người mời cô là Mạnh Sĩ Long đã bỏ lỡ phim vì cô, cô rất khó mở lời từ chối. Bởi lẽ để anh ngồi một mình ngoài bờ biển xem phim sẽ rất cô đơn. Cô chỉ không ngờ anh lại là người coi trọng tiểu tiết thế, kiên quyết đòi ra biển xem, cho dù chỉ là cầm điện thoại xem.
Sau khi do dự mấy giây, cô nói: “Vậy đi thôi!”
Hai người quay về phòng lấy ít đồ, cô còn vội gọi điện cho Mao Tô Hòa, muốn hỏi cô ấy có muốn đi cùng không, nhưng Mao Tô Hòa không nghe máy, không biết đang tắm hay đã đi ngủ rồi.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân chỉ đành bỏ cuộc, khi gặp Mạnh Sĩ Long ở cửa homestay, hai người vừa hay chạm mặt Tả Khâu đang xuống tầng.
Cậu ấy kinh ngạc nhìn hai người ăn mặc nghiêm chỉnh: “Hai người định ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi ra biển dạo.” Vưu Tuyết Trân nghe thấy cụm từ “hai người” lại chột dạ, thế là cô bèn hỏi: “Cậu có muốn đi cùng không?”
Cuối cùng vẫn chỉ có hai người họ ra ngoài. Khu homestay này khá dễ bắt xe, hai người vừa lên xe không lâu, Vưu Tuyết Trân sờ túi xong, mặt đã biến sắc: “Má ơi…”
“Sao thế?”
“Tôi không mang điện thoại theo…”
“Quay về lấy nhé?”
“Thôi bỏ đi.” Cô xua tay: “Dù sao anh cũng cầm điện thoại, không cần quay lại làm gì nữa.”
Lúc này, điện thoại bị cô bỏ quên trong phòng liên tục hiện lên tin nhắn.
Avatar: “Tôi nhớ trước đó còn nợ cậu một lần ra biển hóng gió.”
Avatar: “Giờ có muốn đi không?”
Avatar: “Ngủ rồi hả?”
Avatar: “Icon lợn”
Avatar: “Ngủ thật rồi à?”
***
Trong biệt thự, Tả Khâu đang đi loanh quanh dưới tầng một thì phát hiện bật lửa của mình không ở đây, không biết lại vứt lung tung ở đâu.
Cậu chàng mệt mỏi leo lên tầng hai, gõ cửa phòng Diệp Tiềm Bạch: “Anh, anh ngủ chưa?”
“Chưa, vào đi.”
Tả Khâu đẩy cửa phòng ra thì thấy Diệp Tiềm Bạch đang hút thuốc ngoài ban công. Một tay cậu cầm thuốc, tay kia cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt cậu. Cậu nghiêng đầu, nhả một hơi khói, lông mày nhíu chặt lại.
Tả Khâu rón rén đi tới, lấy thuốc ra: “Anh, em mượn bật lửa chút.”
Cậu nghịch bật lửa trong tay, thoải mái nói xong câu đó, lúc này ngón tay chợt dùng lực mạnh hơn, bốp, một ngọn lửa len lỏi ra bên ngoài.
***
Xe đã tới bờ biển, cảnh tượng huyên náo ban chiều đã biến mất, thứ còn sót lại chỉ là mặt biển tĩnh lặng, đen tuyền. Dòng người nườm nượp như từng cơn sóng dữ cũng đã biến mất, nhưng vẫn có lác đác vài ba người đi dạo trên bờ biển.
Mặc dù đây không phải mùa thích hợp để đi bộ, đầu đông, gió biển mạnh, lại còn là nửa đêm, ba yếu tố cộng lại khiến ai nấy đều rùng mình.
Vưu Tuyết Trân đứng một lúc ngoài bờ biển đã thấy rét run, cô chỉ về phía tổ chức lễ hội xem phim, chợt nghĩ ra điều gì đó: “Hay là chúng ta vào trong đó đi?”
Mặc dù nơi đó cũng là lộ thiên nhưng các hàng quán vẫn chưa bị dọn đi, vẫn có thể tránh gió được phần nào.
Mạnh Sĩ Long nói được, hai người liền quang minh chính đại đi vào từ cửa soát vé. Bên trong cũng là một mảnh đen mịt mù, Mạnh Sĩ Long mở đèn điện thoại dẫn đường, anh chiếu đèn về một phía, sau đó dừng lại, lát sau lại đi tiếp.
Vưu Tuyết Trân nhìn chỗ đèn chiếu vào, không khỏi sững sờ. Nơi anh chiếu sáng là vòng quay ngựa gỗ.
“Có muốn ngồi không?” Anh chỉ về phía nó.
Vưu Tuyết Trân cười: “Hả, anh nói ngồi lên đó xem sao? Kỳ quặc lắm!”
“Không phải cô muốn chơi cái này sao? Bây giờ không có ai xếp hàng, chúng ta có thể chơi lén.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Tôi đoán thế.”
“…” Suy đoán này cũng chuẩn quá đi mất, Vưu Tuyết Trân gãi đầu: “Nhưng cơ quan đóng hết rồi.”
“Có khả năng cơ quan của mấy chỗ này sẽ là hệ thống nguồn điện riêng biệt.” Anh đi về phía vòng quay: “Tôi tìm xem.”
Vưu Tuyết Trân tưởng anh đang nói đùa, không ngờ anh lại chăm chú ngồi xuống, một tay cầm điện thoại, một tay lần mò dưới gầm vòng quay, cảm giác như kiên quyết phải tìm ra nguồn điện.
Khi mò tới nửa còn lại, Mạnh Sĩ Long đột nhiên hào hứng ngẩng đầu lên: “Tìm thấy rồi!”
Giọng anh tựa như câu thần chú, ánh đèn vàng lóe lên, chiếu sáng bãi biển tăm tối. Người ngồi trong vòng quay cũng hiện thân, được ánh sáng bao bọc, ánh trăng sáng hòa cùng sắc vàng, tất cả đều tung cánh bay ra từ ánh mắt anh.
Vưu Tuyết Trân nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, cô thấy trong đó cất giấu bản thân vùi trong bóng tối.
Tiếng gió rất lớn, nhưng cũng tĩnh lặng tới lạ thường, từng cơn gió như muốn cuốn bay cả ánh đèn đi theo, làm ngọn đèn phải run rẩy, cũng có lẽ là mắt cô đang run.
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, vỗ tay: “Giỏi thế, đúng là có thể sáng thật!”
Nhưng vòng quay ngựa gỗ chỉ sáng chứ không chuyển động.
“Hình như không đúng lắm…” Mạnh Sĩ Long lẩm bẩm, lại cúi đầu nghiên cứu cơ quan vừa phát hiện ra. Anh nhận thấy đó chỉ là nút bấm kiểm soát nguồn sáng, còn nút khởi động thì không thấy đâu. Anh lại lần mò một lúc dưới gầm vòng quay nhưng vẫn không tìm ra.
Vưu Tuyết Trân đi tới phụ một tay, hai người sờ một hồi mới phát hiện công tắc khởi động được gắn bên trong, bên ngoài là một ổ khóa, phải có chìa khóa mới mở ra được. Không cần nói cũng biết chắc chắn chìa khóa đã bị nhân viên mang đi.
“Bỏ đi.” Vưu Tuyết Trân không có gì quá thất vọng, cuộc sống luôn như vậy, cho dù vô tình thắp lên ngọn lửa hy vọng, cuối cùng vẫn chỉ khiến người ta hụt hẫng. Con người cần học cách không nên quá vui vẻ vào lúc mới bắt đầu, không nên quá mong chờ vào điều gì đó.
Nếu như đây là một môn học, có lẽ cô sẽ được tích A.
Cô đưa tay định tắt đèn đi, dường như những ánh đèn này đã khiến người đi dạo trên bãi biển chú ý tới.
Nhưng Mạnh Sĩ Long lại không cho cô tắt, anh chỉ vào chú ngựa gỗ nhỏ: “Tới cũng tới rồi, chi bằng ngồi lúc đi.”
Cô lắc đầu: “Không chuyển động được thì có gì vui để ngồi đâu.”
“Cô cứ thử xem.” Anh vẫn khuyên nhủ cô, vỗ vào chú ngựa gỗ đó.
“Vậy thì ngồi lúc vậy.” Vưu Tuyết Trân không muốn lãng phí công sức anh tìm ra công tắc bật đèn, cuối cùng vẫn ngồi lên ngựa gỗ cho có lệ.
Cô vừa ngồi xuống, bên tai đã vang lên tiếng gió, vòng quay ngựa gỗ lại dần chuyển động.
Vưu Tuyết Trân giật mình bám lấy thanh trụ, không cả kịp nói gì, trước mắt chỉ còn ánh sáng chói lóa, sóng biển lặng lẽ đập vào bờ, vài sạp hàng chưa kịp dọn, mấy vỏ lon bia nằm rải rác trên bãi biển, còn có Mạnh Sĩ Long đang dùng tay đẩy vòng quay ngựa gỗ.
Anh mỉm cười, gió biển nô đùa trên tóc anh, tất cả tựa như từng chiếc đèn kéo quân, xoay vòng xoay vòng trước mắt cô.
Thế giới chao đảo, dường như mọi thứ đang chuẩn bị bay lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT