Suy nghĩ phải thêm Mạnh Sĩ Long vào nhóm vừa lóe lên, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ lập tức chuyển thành đi nhờ vả anh, dù sao chưa chắc người ta đã rảnh.
Vốn dĩ cô định tới thẳng cửa hàng, nhưng quả thật sẽ hơi xa. Sau khi nghĩ lại, cô lại lười đi, cuối cùng quyết định tối nay tới lớp Nhiếp ảnh tìm.
Buổi chiều, sau khi về ký túc, cô ăn hết bánh kem trước, sau đó mở từng món quà mọi người tặng ra, cuối cùng tới quà Diệp Tiềm Bạch tặng cô.
Cô cố tình mở nó cuối, giống như khi ăn, cô luôn ăn món ngon nhất cuối cùng. Cô không biết mình đã hình thành thói quen này từ lúc nào, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ nhóc Maruko.
Quà của Diệp Tiềm Bạch rất mỏng, khiến cô không đoán ra được cậu tặng gì. Đừng nói là thư gì nhé?
Cô ôm theo sự căng thẳng, chờ mong, chầm chậm bóc lớp gói quà ra, lát sau đã nhìn thấy đồ bên trong. Đó là một vé hành trình.
Trên vé có ghi tên khách hàng là cô và Diệp Tiềm Bạch, ngày xuất phát là ngày 22, hai ngày trước lễ Giáng Sinh.
Ngoài ra vé còn có dòng chữ rồng bay phượng múa của cậu: Cậu suốt ngày xem vé tới Hồng Kông nhưng không mua, vậy thì để tôi mua cho. Phía sau còn có hình đầu lợn đáng yêu.
Trái tim Vưu Tuyết Trân như vọt ra ngoài. Diệp Tiềm Bạch biết ước mơ của cô là tới Hồng Kông du lịch, thật ra vào chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba, cậu đã nói có thể đi cùng cô, nhưng vì tai nạn xe năm đó, về sau cậu phải nằm viện nửa tháng, mọi chuyện cứ thế tan thành mây khói. Sau khi lên đại học, không ai nhắc tới chuyện này, tất cả đã đi vào dĩ vãng từ lâu.
Mãi cho tới năm cuối đại học, cô mới kiên quyết phải hoàn thành tâm nguyện. Nhưng cô không nhắc với Diệp Tiềm Bạch chuyện này nữa, cũng lên kế hoạch đi một mình.
Có lẽ khi cô xem vé đã bị cậu nhìn thấy, đây chính là hậu quả của việc không dán màn hình chống nhìn trộm.
Thôi được rồi, tự làm tự chịu.
Vưu Tuyết Trân cẩn thận cất vé vào ngăn kéo, sau đó gửi tin nhắn cho Diệp Tiềm Bạch.
Trân Trí Bang: “Cảm ơn nhé, tiết kiệm được kha khá tiền rồi, *icon khẩy mũi*.”
Nửa tiếng sau, cậu gửi cho cô một bức ảnh. Đó là bức tự sướng khi đứng trước gương của cậu, đồ cậu đang mặc là áo khoác cô tặng cho. Cậu còn rất biết cách chụp khi đảo ngược camera lại, để trông chân dài hơn.
Mặc dù điện thoại đã che đi mặt, nhưng khuôn cằm hoàn hảo và đôi môi nhếch lên vẫn hiện rõ trước mắt người xem. Có thể nói đây chính là một bức ảnh vừa có chủ đích lại vừa tự nhiên, có thể đạt 100 điểm theo tiêu chuẩn trong sách.
Khoảnh khắc này, cô không khỏi so sánh ảnh của Diệp Tiềm Bạch với bức ảnh tự sướng ngốc nghếch của ai đó, nghĩ lại không khỏi bật cười.
Sau khi tới nhà ăn ăn cơm tối, Vưu Tuyết Trân ôm laptop tới phòng học ở tòa F.
Trong ấn tượng của cô, không có nhiều người tới học môn này, nhưng khi vừa đặt chân lên hành lang, cô đã thấy một nhóm người vây kín cửa lớp học. Đây là chuyện cực kỳ hiếm có.
Cô rảo bước đi về phía phòng học, tiếng bàn tán của mấy người này cũng rõ hơn.
“Đó là sinh viên mới sao? Trước đây tôi chưa gặp bao giờ.”
“Mẹ ơi, gương mặt này vĩ đại quá.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, tối nay không tới xem chắc chắn sẽ hối tiếc cả đời.”
Vưu Tuyết Trân nhìn theo ánh mắt họ, dễ dàng phát hiện nhân vật trung tâm của những lời bàn tán. Trùng hợp đó chính là Mạnh Sĩ Long, người tối nay cô muốn tìm.
Dường như Mạnh Sĩ Long không hề nhận ra mình đang bị mọi người nhìn chăm chú. Trước đó anh thường tới dự thính, lặng lẽ ngồi hàng cuối, chưa bao giờ khiến ai chú ý. Đột nhiên có nhiều người tới như vậy thì liên quan gì tới anh? Cho dù họ đã chiếm hết các chỗ gần anh, muốn thử tiếp cận anh, nhưng sự im lặng vốn có của anh đã khiến người ta khó lòng lại gần, thế là anh mặc định sự huyên náo này không liên quan tới mình.
Vưu Tuyết Trân hoang mang đi vào lớp, cảm giác lúc này tới bất chuyện với anh sẽ rất kỳ. do vậy cô âm thầm ngồi xuống hàng cuối cùng, phía sau Mạnh Sĩ Long, cách một ghế trống nữa.
Giảng viên đi vào, Vưu Tuyết Trân phát hiện đường chân tóc sắp trụi của thầy đã nhiều hơn ba năm trước, không biết là do thầy đội tóc giả hay đã đi cấy tóc.
Đèn phòng học được tắt đi, máy chiếu vụt sáng. Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm đầu bị ánh đèn mờ ảo kia chiếu vào, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Giảng viên vuốt tóc, bắt đầu bài giảng: “Hôm nay tôi và các em sẽ cùng phân tích tác phẩm của bậc thầy nhiếp ảnh, Trang Học Bổn. Ông là người tiên phong cho Nhiếp ảnh nhân học Trung Quốc. Từ năm 1934, ông bắt đầu tới các vùng dân tộc thiểu số của bốn tỉnh Tứ Xuyên, Vân Nam, Cam Túc, Thanh Hải để chụp ảnh…”
Vưu Tuyết Trân vẫn nhớ những nội dung này, cô vừa nghe vừa ngáp. Khi thầy bắt đầu phân tích tham gia màu sắc của bức ảnh, cô đã buồn ngủ không chịu nổi, nhất là khi ánh đèn còn đang mờ mờ ảo ảo, quá thích hợp để ngủ.
Cô gái ngồi cạnh cô, tức ngay phía sau Mạnh Sĩ Long đã liên tục gật gù, vào giấc còn nhanh hơn cả Vưu Tuyết Trân.
Lớp học này không quá rộng, hàng trước và sau cách nhau một khoảng nhỏ, vì vậy chân đối phương bất giác duỗi ra trước, đạp vào chân Mạnh Sĩ Long.
Cô gái lập tức bừng tỉnh, đỏ mặt, vội rụt chân về.
Vưu Tuyết Trân nghiêng đầu, tận mắt chứng kiến cảnh này. Cô có thể thấy rõ dáng ngồi của hai người trước mặt, vì vậy cô thấy sau khi cô gái hoảng loạn rụt chân về, Mạnh Sĩ Long đã lặng lẽ tách hai chân sang hai bên.
Vốn dĩ anh ngồi rất nghiêm túc, hai chân áp sát vào nhau, nhưng khi thấy giày người ngồi phía sau đá phải vào chân mình, anh đã đổi tư thế ngồi, để cho cô gái phía sau có thể thoải mái duỗi chân.
Cô gái không nhận ra điều này, bởi vì về sau cô ấy không còn duỗi chân về phía trước nữa. Cho dù là vậy, anh vẫn luôn duy trì tư thế ngồi kỳ cục kia cho tới khi kết thúc tiết học.
Có lẽ anh không quen ngồi kiểu đó nên có vẻ hơi khó chịu, có mấy lần anh muốn cử động chân, khép chân lại, cuối cùng vẫn kìm nén.
Này được gọi là gì nhỉ? Người tốt giấu mặt sao? Nghĩ tới đây, cô không nhịn được cười.
“Mạnh Sĩ Long!” Không biết đã hết tiết từ lúc nào, thấy anh đứng dậy định đi, Vưu Tuyết Trân vội gọi anh lại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Anh kinh ngạc quay đầu, thấy cô cười vẫy tay với mình, sau đó vội thu dọn sạch vở đuổi theo.
“Cô tới từ lúc nào thế?”
“Ngay từ đầu tôi đã vào lớp rồi, là anh không phát hiện ra thôi.” Cô cảm khái: “Không ngờ anh thật sự thích nhiếp ảnh đấy.” Môn khô khan như vậy cũng có thể nghe giảng nghiêm túc, chăm chú thế.
“Thật ra ban đầu tôi không thấy thích mấy, mà là tôi cảm thấy nhất định phải làm thật tốt mới được, nhưng bây giờ quả thật tôi thấy nó rất thú vị.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của cô.
“Tại sao lại là nhất định?”
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng, nói ra đáp án còn bất ngờ hơn: “Bởi vì tôi muốn chụp ảnh cho một người, phải chụp được dáng vẻ đẹp nhất của người đó.”
Tim Vưu Tuyết Trân đập thình thịch.
Giọng điệu này… Lẽ nào anh có người mình thích rồi sao?
Vì một người mà tới học môn nhiếp ảnh mình không thích, hành động này có lẽ chỉ có thể là vì người mình thích thôi.
Cô dè dặt thăm dò: “Lẽ nào là con gái sao?”
“Con gái?” Mạnh Sĩ Long sững sờ, sau đó mỉm cười: “Đúng vậy, là con gái.”
Khoảnh khắc anh mỉm cười, Vưu Tuyết Trân đã ngây ra.
Đây dường như là lần đầu tiên cô thấy Mạnh Sĩ Long cười kể từ khi quen anh. Trước đó anh chỉ duy trì gương mặt bình thản, bình thản tới mức có phần nhạt nhẽo.
Nhưng khi cười lên, ngũ quan lạnh lùng kia lập tức hóa dịu dàng, hai gò má nhô lên như hai dấu ngoặc, cực kỳ có cảm giác lan tỏa.
Mới chỉ nhắc tới cô gái đó anh đã cười như vậy, Vưu Tuyết Trân có thể xác định đây chính là người anh thích. Trước đó anh từng nói mình chưa yêu bao giờ, nhưng không có nghĩa anh không thích ai.
Vậy ý định mai mối cho Mao Tô Hòa coi như công cốc.
Cô hoàn hồn, gượng cười: “Vậy tôi kiến nghị anh có thể lên mạng search thẳng từ khóa làm thế nào để chụp ảnh cho bạn gái thì hơn, như vậy hữu hiệu hơn học môn này nhiều.”
Mạnh Sĩ Long khó hiểu: “Bạn gái?” Anh ầu một tiếng, hiểu ra vấn đề: “Cô hiểu lầm rồi, người tôi nói là bà nội tôi.”
“Hả?” Vưu Tuyết Trân ngớ người.
“Sao thế?”
“Không phải anh nói là con gái sao?”
Anh gật đầu: “Đúng vậy, lẽ nào bà nội không phải con gái sao?”
“Khụ.” Vưu Tuyết Trân sững sờ: “Cũng đúng.”
Mạnh Sĩ Long nghiêm túc nói: “Hơn nữa bà yêu cái đẹp hơn rất nhiều cô gái, bà không bao giờ cắt tóc ngắn, quần áo cũng phải điệu đà. Đợt trước tôi có về Hồng Kông thăm bà, lúc chụp ảnh lưu niệm cho bà, bà chê tôi chụp bà không đẹp gì cả, về sau bà dỗi tới mức không cả ăn cơm tối.”
Cô nghẹn lời: “Vậy nên ban đầu anh muốn giúp bà vui nên đi học môn này sao?”
“Đúng, sắp tới sinh nhật bà rồi. Lần này tôi cũng định về thăm bà, vậy nên muốn nâng cao khả năng chút.” Anh hỏi ngược lại cô: “Cô thì sao, sao hôm nay cô lại tới đây?”
Anh nhớ cô đã từng học môn này rồi.
Vưu Tuyết Trân thoải mái đáp: “Tôi á, hôm nay tôi tới để chờ gặp anh.”
Mạnh Sĩ Long bất ngờ: “Gặp tôi?”
Vưu Tuyết Trân nói cho anh đầu đuôi chuyện hội chợ: “Hơn nữa chúng tôi đã bàn xong rồi, tiền kiếm được sẽ chia cho mọi người hết, nhưng anh sẽ được chia nhiều nhất, vì nếu không có anh thì cũng không bán được. Vậy nên trăm sự nhờ anh cả.”
Cô làm tư thế cầu xin, ngước mắt nhìn Mạnh Sĩ Long.
Cô nhớ Viên Tinh nói hình như anh rất dễ mềm lòng trước những người làm nũng, nhưng đáng tiếc là điều cô không giỏi nhất chính là làm nũng. Vì vậy khi nhìn thấy người này vừa nãy còn bình thường, giờ hai mắt đột nhiên trợn trừng, anh không khỏi nghĩ tới Kim Cang trợn trừng mắt trong những ngôi miếu.
Mạnh Sĩ Long bật cười, nhưng chẳng mấy chốc đã kìm nén lại, giọng điệu khi trả lời vẫn vương chút ý cười: “Tôi có thể bớt chút thời gian làm bánh cho các cô.”
“Tốt quá.”
Vưu Tuyết Trân biết có lẽ Mạnh Sĩ Long sẽ không từ chối, kết quả anh lại nói thêm: “Ngược lại, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Một thỉnh cầu rất đỗi tự nhiên, nhưng lại khiến cô hơi kinh ngạc. Có lẽ là vì trước đó anh đã để lại cho cô ấn tượng là người rất dễ mềm lòng, dường như làm gì cũng không cần được báo đáp, điều này khiến cô quen với việc đây là lẽ hiển nhiên.
Cô vội nhắc nhở mình, không thể coi đó là chuyện nghiễm nhiên được.
“Được chứ được chứ.” Cô đáp: “Việc gì?”
“Tôi muốn mua máy ảnh, cô có thể đi chọn cùng với tôi được không?”
“Chỉ vậy thôi sao, không thành vấn đề. Khi nào anh đi?”
“Bây giờ, cô rảnh không?”
Cô đáp lại ngay: “Đi.”
Lần thứ hai Vưu Tuyết Trân ngồi sau xe Mạnh Sĩ Long, cô đã có kinh nghiệm hơn nhiều. Cô nghĩ việc này cũng rất tốt, vừa giúp được anh vừa có thể đi hóng gió.
Mạnh Sĩ Long quay đầu xem cô đã ngồi vững chưa, hỏi: “Tới phố Mã số hả?”
“No no no.” Cô ngụ ý bảo anh đưa điện thoại cho mình, nhập tên cửa hàng vào bản đồ: “Tới đây xem. Không biết nó còn mở không, năm nhất tôi phải chụp ảnh làm bài tập, tôi đã tới đây mua máy. Cửa hàng đó có rất nhiều loại máy, trước khi mua anh có thể thử trước.”
“Được.” Anh nhìn địa chỉ, sau đó khởi động xe.
Hai mươi phút sau, xe đã vững vàng dừng lại trước con ngõ nhỏ hẹp.
“Đi bộ từ đây vào là đến nơi.” Vưu Tuyết Trân nhảy xuống xe, chỉ vào đầu ngõ. Con ngõ này rất nhỏ, tập trung vô số cửa tiệm, đi một đoạn đều là các cửa hàng văn phòng phẩm, lá cây ngô đồng rụng đầy đất, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa tươi.
Cửa hàng máy ảnh họ cần tìm nằm giữa cửa hàng đĩa và tiệm sách. Vưu Tuyết Trân nhớ chỗ tiệm sách trước đó là một cửa tiệm bán bánh su kem, không biết đã đổi thành tiệm sách từ khi nào. Tiếc thật, vốn dĩ cô còn tính mua ít bánh su kem về ăn thử.
Cũng may cửa hàng máy ảnh vẫn còn đó. Cửa hàng nhìn không mấy bắt mắt, đèn bên trong rất tối, ánh sáng mờ ảo, chập chờn khiến người ta có cảm giác có thể mất điện bất cứ lúc nào.
Một nửa khu trưng bày đều là máy ảnh secondhand đời cũ, nửa còn lại bày bán máy kỹ thuật số, đồ secondhand hay đồ mới đều có cả. Vưu Tuyết Trân tìm kiểu máy năm đó mình mua, nó được đặt ở khu kiểu cũ, quả thật bây giờ loại máy đó đã quá lỗi thời.
“Anh định mua máy tầm giá bao nhiêu? Loại DSLR hay SLR?”
“Tầm giá nào cũng được, loại nào chụp người sẽ đẹp hơn?”
“Tôi cảm thấy nếu là newbie thì mua DSLR là được rồi, đủ dùng. Nếu là chụp chân dung thì cá nhân tôi thấy loại Jianeng sẽ khá ok. Nhưng nếu như anh không biết chỉnh sửa ảnh về sau thì có lẽ Fushi cũng ok, nó có bộ lọc sẵn rồi.” Vưu Tuyết Trân chỉ vào hai loại trên khu trưng bày: “Hay là anh thử chụp cả hai đi, xem cái nào tốt hơn.”
Hai người đi vào tiệm, lúc này không có khách hàng nào khác, chủ cửa hàng đang chăm chú xem IAD. Cô gõ vào quầy để, nói với anh ấy muốn thử máy, chủ cửa hàng lười nhác ngước mắt lên, nói với họ dùng cẩn thận, sau đó cúi đầu tiếp tục xem phim.
“Anh thử cái này trước đi.” Vưu Tuyết Trân lấy máy Jianeng ra đưa cho Mạnh Sĩ Long. Anh cẩn thận nhận lấy, bắt đầu chỉnh ống kính, nhìn ngang ngó dọc, lúc thì thử chụp khung kính, lúc lại chụp cây ngô đồng, nhưng không lần nào ấn chụp hẳn.
Khi anh thử máy, cô cúi đầu mở điện thoại, tìm đọc đánh giá chi tiết của mọi người về máy ảnh.
Lát sau, cô chợt nghe thấy ai đó gọi tên mình: “Vưu Tuyết Trân.”
Cô ngẩng đầu lên.
Tách.
Không biết Mạnh sĩ Long đã ngắm máy ảnh về phía cô từ lúc nào.
Trong cửa hàng chập chờn ánh đèn, ánh sáng từ máy ảnh vụt sáng, tựa như pháo hoa thoáng qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT