“Nó đâu rồi nhỉ….”

Viễn Phong muốn lấy một bản khuôn hợp đồng, anh muốn tự tay mình viết nó ra để đưa cho đối phương kí tên. Nhưng anh nghĩ mọi việc sẽ rất trót lọt, đến khi Hàn Doanh bất ngờ xông vào phòng quản lý để lấy thêm đồ dùng.

Hai người bốn ánh mắt nhìn nhau, không khí trong phòng lại bỗng nhiên vô cùng khó xử rất nhiều

“Đội trưởng, cậu đây là…..”

“Tôi lấy khuôn mẫu hợp đồng, cậu cần gì khác?”

“Không phải, cậu đây là muốn đột nhiên giải nghệ! Cậu đừng nghĩ quẩn như thế, độ tuổi này vẫn còn chơi thêm được nhiều năm nữa…..”

“Tôi còn chưa nghĩ tới việc giải nghệ, tôi chỉ là muốn tìm thêm một quản lý chia sẻ công việc.”

Viễn Phong tìm thấy thứ mình cần, thong dong rời đi trước khi Hàn Doanh phản ứng lại, nhưng anh lại dừng chân giữa chừng, ân cần khuyên nhủ đồng đội.

“Bảo với anh Trưởng Ca là về sau sẽ có người làm chung công việc với ảnh rồi, đợi mấy hôm nữa tôi đích thân dẫn về.”

Người ta chưa hiểu được hàm ý của câu nói ấy thì anh đã bước lên tầng trên rồi. Hàn Doanh còn muốn đi theo xem cậu ta viết bản hợp đồng nào thì tiếng của Mãn Hạnh vang lên từ phòng khách nghe rất bi thương.

“HÀN CA! MAU LẤY ĐỒ NHANH LÊN ĐI! QUẢN LÝ ĐANG MUỐN XUẤT HỒN KÌA!”

...———————...

Ba ngày sau.

*Rào…..*

Đào Nguyên đứng soi gương, nhìn lại bản thân mình trong đấy khá lâu trong nhà vệ sinh nhỏ bé.

Rõ ràng là bản thân cậu vẫn chăm sóc cơ thể đầy đủ, nhưng sự mệt mỏi vẫn còn hiển thị một cách rõ ràng trên khuôn mặt đầy tiêu cực.

Từ lần livestream đó, cậu đã tạm thời tự mình cách ly với xã hội mạng trong vài ngày, livestream cũng không muốn làm, tin nhắn cũng không hề đọc một lần nào vì cậu đã sớm tắt nguồn điện thoại. Cả ngày cậu chỉ luẩn quẩn trong nhà, tập thể dục điều độ, dọn dẹp lại căn phòng mà cha mẹ đã để lại từ thời cậu còn học cấp 3.

Cũng không có ai thân thiết, cũng không có hàng xóm tới hỏi thăm, nơi này cũng sắp nằm trong những vị trí cần di dời vì thông báo của ủy ban từ 3 tháng trước.

Còn lại tận hai tháng trước lúc đó tới giờ, cậu vẫn muốn ở lại đây, lưu giữ lại những ngày tháng chơi vơi và những công sức khi mới làm livestream.

Tất cả những kỷ niệm này, vẫn còn muốn giữ lại trong trái tim để làm mỏ neo trước cuộc sống bên ngoài…..

“Mình rốt cuộc thì…tự đưa bản thân vào hố lửa…..”

“….Chắc chỉ là mơ thôi, sao có chuyện để nam thần tự nhiên như vậy?”. truyện tiên hiệp hay

Bước ra ngoài phòng tắm, cầm lấy điện thoại thở dài một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định mở nguồn lên, kiểm tra trong 3 ngày qua sự việc đã lắng xuống hoàn toàn chưa.

Ai ngờ lúc nhập xong mật khẩu, các thông báo như đợt thủy triều đều vang lên một cách ầm ầm, đến nỗi cái điện thoại cũ này vì không chịu nổi áp lực từ phía âm thanh nên đã cháy luôn mạch điện bên trong, hỏng luôn cả bộ phận âm thanh và màn hình cũng tự động sập nguồn.

“…….”

“Tôi chưa đủ khốn khổ hay sao mà mày cũng theo người khác mà bỏ rơi tôi chứ, điện thoại?”

Cậu không tin nên lại nhanh chóng bật máy tính lên và vào trang chủ Hoạ Nhã, nhập tài khoản và mật khẩu xong thì mới phát hiện, thanh thông báo của mình đạt tới ngưỡng 999+, bảng tin vẫn còn ghim lại tin Wongling đã trở thành “vợ” của BKA.Alpha nay vẫn chưa có hồi âm.

Cậu thở dài khi đọc nó, nhưng lại để ý tới tin nhắn của nam thần Alpha sau khi kết thúc livestream hôm ấy, cũng không biết ma quỷ nào xúi cậu nhập địa chỉ thật của mình vào và gửi cho người đó.

Cùng lắm thì tự mình đặt cuộc một ván thôi, sợ là tới đây họ cũng không có thời gian hay tâm trạng nào, huống hồ người kia lại là nam thần JG của chiến đội chứ.

“Mong là anh ấy không tới đây luôn cũng được….”

...————————...

Buổi tối lúc 6h30, một góc tối ở phòng huấn luyện.

Âm thanh chiến thắng trò chơi vang lên cùng lúc với nhà chính của đối phương đã sụp đổ hoàn toàn.

Viễn Phong lại thắng thêm một trận đấu hạng nữa, cũng nhận được hạng cao nhất là Onmyoji Chí Tôn mùa thứ 5. Nhưng tâm trạng của anh lại chẳng hề vui bao nhiêu, hồi âm mà anh mong đợi mãi vẫn chưa thấy đâu.

Có khi nào bị đả kích quá đến nổi không dám ngẩng đầu lên Hoạ Nhã nữa không, anh tự hỏi mình.

Liên Nam cầm cốc sữa cacao tiếp cận tới chỗ của anh, nhìn chiến tích KDA lại không khỏi bất ngờ nhiều.

“Đại thần, hôm nay anh tập luyện hơn 2 tiếng rồi, có nhấc nổi tạ nữa không?”

“Nếu như vậy thì ai thua liền chiều cả đội bữa tối đi.”

“Cái đấy anh cũng làm một lần đi, tiền trong thẻ của anh đang để quá là trời…..”

Tiếng âm báo trong điện thoại anh bất ngờ vang lên, Viễn Phong tiện tay lấy luôn kiểm tra thì lại bất giác cười lên.

Liên Nam chứng kiến liền tò mò không thôi, không biết tin nhắn nào lại có thể khiến Lãnh Đế phải cười lên như vậy cả.

“Anh bạn, có chuyện gì mà cười vậy?”

“Tò mò hại người. Báo với Zino là tối nay hủy hết mấy hoạt động của tôi đi, tôi đi công chuyện.”

Anh cầm lấy hợp đồng sớm soạn xong từ lâu, rời khỏi phòng huấn luyện, Liên Nam lúc này mới để ý tới nhưng chẳng thấy người, nhìn ra cửa sổ thì người ta đã xuống gara phía bên trái gaming house rồi.

Vội vàng chạy tới phòng khách, báo tin động trời bằng âm thanh đạt cỡ loa phát thanh.

“Mọi người ơi, đội trưởng lén lút đi đâu một mình vào ban đêm kìa, ai muốn bám theo không!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play