“……”
Một bầu không khí ở phòng khách chỉ trong thoáng chốc, đều đã rơi vào trầm tư.
Họ lại nhìn sang Viễn Phong….
Sau đó họ lại nhìn Đào Nguyên….
Họ thực sự không phải nghe nhầm đấy chứ?
Zino là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, nhanh chóng tra vấn ngay tại chỗ: “Viễn ca, cậu đánh solo với cậu ta, cậu thực sự đem người thua cuộc về đây…luôn đó hả?”
Viễn Phong không đáp lại, chỉ đưa cốc cacao cho cậu, sau đó lại ngồi xuống phía chỗ trống cạnh cậu.
“Vậy mọi người cảm thấy thế nào về cậu ấy? Tuy độc miệng, nhưng nấu ăn giỏi và phụ việc tốt lắm.”
“Nấu ăn….Hoá ra cậu là người….đã nấu bữa sáng đấy….”
Liên Nam chợt nhớ ra đến bàn ăn lúc sáng liền vội nói nhưng ngay lập tức đã bịt miệng lại, tất cả mọi người ngay lập tức đều dời ánh mắt chĩa về phía thủ phạm của lời nói ấy.
Tồi tệ hơn nữa, sắc mặt của Viễn Phong và Đào Nguyên đồng thời đen mặt đi cùng lúc khi nghe được tin này.
Báo hại cậu bị oan là ngồi chơi không chịu làm, bây giờ thủ phạm ăn vụng đã lòi ra ngay trước mặt luôn rồi, khỏi tra vấn làm gì nữa.
Viễn Phong ngay lập tức hỏi Liên Nam: “Vậy nó có ngon không? Sao tôi chưa nghe thấy cậu khen mùi vị của nó nhỉ?”
Liên Nam lúc này vẫn không biết mục đích anh hỏi câu này là gì, lập tức khai hết những gì cậu cảm nhận.
“Nó cực ngon lắm luôn!”
“Nhất là phần trứng ốp la ấy, nó được nấu chín vừa đúng như sở thích của em, kế tiếp là dĩa salad buổi sáng đều được trộn gia vị một cách tỉ mỉ…..“
Mọi người cứ như thế đã để mặc kệ Liên Nam nói một mình; nhưng Bản Doanh lại nhận ra ngay ẩn ý phía sau câu hỏi của Viễn Phong, cũng không dám đánh rắn động cỏ để cứu người.
Sự phẫn nộ của đại thần Alpha, ít ai có thể biết được….
...————————...
3 phút sau khi trình bày một nhận xét vô cùng khách quan và tích cực nhất về bữa sáng từ trên trời rơi xuống, Liên Nam mới có thể uống lấy một ngụm nước trên bàn.
Nhưng Đào Nguyên lại không hiểu nổi, rõ ràng là cậu có để giấy ghi chú ở phía dưới dĩa salad cơ mà…
“Đó chính là đánh giá của em về món ăn đấy. Nhưng mà, tại sao anh lại hỏi về bữa sáng trên bàn đấy vậy?”
“Vậy em nghĩ, mấy món ăn đấy dành cho ai?”
“Dành cho….”
*Glom….*
Ngay lúc này, Liên Nam hoàn toàn trở nên căng thẳng tột độ tới cùng.
Làm sao đống đồ ăn trên đấy, lại là chuẩn bị cho Viễn Phong cơ chứ!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ2.
Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời3.
Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát4.
Bĩ Cực=====================================
Đào Nguyên tuy không tỏ vẻ khó chịu hay bất cứ sự bất mãn nào đều tự nói ra hết cả, nhưng một phần cũng là do cậu sơ suất không ngờ tới lại có người khác xuống phòng bếp, cũng không để tờ giấy ghi chú to hơn hay để trong vị trí dễ nhìn…..
“Nhưng kể ra như vậy cũng tốt, cậu ấy ít nhất cũng không chê dở món ăn mình làm…”
“Nhờ vào việc này mà mình cũng có chút tự tin rồi, cứ thế chắc phải nghiên cứu thêm mấy món….”
Cậu bỏ ly cacao xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh Liên Nam định bụng bỏ qua chuyện này, nhưng cậu ta lại hiểu nhầm rằng cậu đang định bỏ đi, nhanh chóng bắt lấy tay đối phương khóc lóc cầu xin.
“Nguyên Nguyên, cậu đừng bỏ đi mà. Tớ xin lỗi cậu, tớ không hề biết là cậu đã xuống nấu ăn vì anh ấy…”
“Cậu mà bỏ đi, anh ấy sẽ lại trở về cuộc sống giường cô đấy!”
“Tớ van xin cậu, đừng bỏ rơi tụi này mà!”
Cả đám lại ngơ người luôn rồi…..
Họ có còn là con nít nữa đâu, thế mà cũng cố níu lại như thể sợ gà mẹ bỏ gà con một mình vậy…
Nhưng đối với Đào Nguyên, nó thực sự rất lạ lẫm. Người trước mặt này có lẽ qua ngoại hình thì đã hơn 23 tuổi, nhưng lại cố gắng níu lấy cậu và xem cậu như gà mẹ trong khi cậu chỉ mới 18 tuổi.
Thế nên, việc duy nhất có thể làm là xoa lấy tóc người ta an ủi vài lời thôi….
“Tớ không để bụng. Với lại, cảm ơn cậu vì đã góp ý về thức ăn sáng nay…..”
Nghe được lời cảm ơn, Liên Nam vội lau đi nước mắt trên mặt, cố kiềm lại niềm vui khi bản thân không khiến người ta phải bỏ đi chỉ vì chút chuyện này.
“Cảm ơn cậu nhiều. Nếu cậu thích, tớ đây sẽ tặng cậu mấy bộ skin trong game cậu chơi coi như là trả tiền ăn…”
“Cái đây thì tớ không tham nhiều….”
Mọi người cũng dần tò mò hơn về cậu, lúc sau ai nấy cũng đều chủ động muốn hỏi thêm nhiều chuyện khác nữa.
Tuy có vài câu hỏi liên quan về đời tư liền từ chối trả lời, nhưng bầu không khí giữa họ đang phát triển rất tốt.
Zino yên lặng ngồi bên cạnh Viễn Phong, anh lại cầm ly cacao uống dở của Đào Nguyên hớp lấy một miệng.
Anh nghĩ ngợi một lúc lâu, ngay lập tức liền nói với Zino: “Lát nữa anh giúp em tạo tài khoản của chiến đội cho cậu ấy, bảo mật là em sẽ quản lý.”
“Được nhất cậu! Có vợ là liền muốn giữ luôn rồi, tuy là trên danh nghĩa nhưng cũng đâu tệ chứ, đúng không?”
“Có thời gian em giúp cậu ấy huấn luyện, cho làm dự bị cũng được. Với lại, cậu ấy có thể giúp anh hỗ trợ việc quản lý phụ anh đấy.”
“……”
Zino chưa bao giờ cảm thấy xúc động tới mức này, Viễn Phong thế mà cũng chịu giúp đỡ anh một tay, thế chẳng lẽ nào là đã nghĩ thông rồi?
Zino: “Vậy tiền của em, cứ để anh….”
Viễn Phong: “Cậu ấy sẽ là người giữ tiền của em, anh đừng nghĩ tới việc động vào.”
Zino cay cú đến mức hộc máu, lời trong lòng cứ thế mà phát ngôn ra: “Đồ khốn nạn, mê vợ bỏ người!”