Một là mong đợi Triệu Giai Nhân sẽ đánh bại Mạc Xuân Hoa và tới trợ giúp Tạ Lâm chống lại Tư Mã Luân. Lựa chọn này có lẽ vô vọng khi có thể thấy Mạc Xuân Hoa vẫn đang nắm lợi thế, việc Triệu Giai Nhân cầm cự đến giờ có lẽ là do Mạc Xuân Hoa không hề thẳng tay.
Lựa chọn thứ hai là để Tạ Lâm tự hạ Tư Mã Luân. Cô đánh giá anh khá cao, về cả pháp lực những thể lực, có điều Tư Mã Luân là một đối thủ đáng gờm. Dù vẫn có hy vọng nhưng không lớn.
Xét cho cùng, cả hai cách đó cùn đều là đứng yên mong chờ những điều tốt đẹp sẽ tới, chỉ còn lại lựa chọn cuối.
Đường Mộc Nhi quan sát và lắng nghe thật kĩ để xác định căn phòng mà Tạ Lâm đang đánh nhau với Tư Mã Luân. Sau đó, cô hạ lá bùa xuống và ngừng niệm chú. Đám rối lập tức hoạt động trở lại và lao tới chỗ cô.
Đường Mộc Nhi nhanh chân tới trước cửa căn phòng và niệm chú khống chế Tư Mã Luân và con rối đang đánh nhau với Tạ Lâm.
Nhìn thấy cô, Tạ Lâm bị bất ngờ, anh cứ nghĩ cô đang cầm chân đám rối kia. Nghe thấy hàng loạt tiếng chân rầm rập bước tới, anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Đường Mộc Nhi đang đặt cược khoảng thời gian ngắn ngủi này để giúp Tạ Lâm phá hủy Minh Ngọc.
Anh tự cười bản thân khi cuối cùng vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của cô. Tạ Lâm lập tức đẩy con rối ra và chộp lấy Minh Ngọc.
Bùa chú để phá hủy Minh Ngọc anh đã sớm thuộc lòng và niệm rất nhanh. Thế nhưng bọn rối cũng kéo tới nhanh không kém, Đường Mộc Nhi vội nép sát tường để tránh. Bọn chúng giơ giáo và kiếm hướng thẳng về phía cô.
Vừa đúng lúc Tạ Lâm thực hiện xong bùa chú, một luồng pháp lực cực mạnh thoát khỏi viên ngọc, Tạ Lâm tiện tay ném mạnh xuống đất, viên ngọc liền vỡ tan.
Ngay khoảnh khắc đó, tất ca con rối ngừng hoạt động. Tư Mã Luân cũng bắt đầu tan biến. Tạ Lâm nhìn hắn, gương mặt đó không giống với một kẻ thất bại, một điều gì đó khiến anh nghĩ như thế.
Khi Tư Mã Luân hoàn toàn biến mất, Tạ Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tạ Lâm, cứu em với.” Tiếng Đường Mộc Nhi vang lên.
Tạ Lâm nhìn sang phía đó, vũ khí của bọn rối chỉ còn cách cô vài cm. Anh vội tới đó cẩn thận kéo bọn rối ra.
“À, chị Giai Nhân và chị Tô Quyên sao rồi?” Đường Mộc Nhi ngừng khóc rồi chạy ra khỏi phòng, sự thay đổi cảm xúc nhanh đến mức Tạ Lâm chưa hiểu chuyện gì, anh theo phản xạ đi theo cô.
Bên ngoài rải rác những con rối đang trong tư thế tiến tới căn phòng vừa nãy, nhìn bọn chúng khiến người ta có cảm giác chúng chuẩn bị cử động trở lại bất cứ lúc nào. Giữa đám tàn binh đó, Triệu Giai Nhân đang nằm dưới đất, Tô Quyên nằm đè lên người cô.
Tạ Lâm kéo Tô Quyên sang một bên, Triệu Giai Nhân lồm cồm ngồi dậy “Vừa nãy bỗng nhiên đám rối ngừng cử động, còn cô ta rùng mình một cái rồi ngã xuống đè lên người chị. Các em thanh tẩy được Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa rồi à?”
Tạ Lâm gật đầu “Minh Ngọc đã bị phá vỡ rồi, lời nguyền của Lạc Thiếu Hoa không còn tác dụng nữa.”
“Tô Quyên có sao không?” Triệu Giai Nhân hỏi.
Đường Mộc Nhi kiểm tra rồi nói “Có lẽ chỉ bất tỉnh thôi, một lúc sau sẽ tỉnh lại ngay thôi.”
Triệu Giai Nhân cảm thấy yên tâm khi thấy bạn mình bình an vô sự, cô cất bước đi tới sân khấu, vào trong cánh gà. Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm biết là cô muốn đi tìm Hạ Vĩnh Thành, họ quyết định để không gian riêng cho hai người đó, còn họ sẽ ở lại trông chừng Tô Quyên.
Leo lên chiếc thang dây là tới ban công, mặc dù chỉ mới tới đây lần đầu vào hôm qua, Triệu Giai Nhân có cảm giác như đã biết nơi này từ lâu vậy. Cô mở cánh cửa, Hạ Vĩnh Thành đang nằm trong đó. Cô tới lay anh tỉnh dậy.
“Anh không sao chứ?” Triệu Giai Nhân thấy anh chỉ đang ngủ thôi, không có dấu hiệu gì nguy hiểm cả. Cô nói đùa “Hay là phải giống như công chúa ngủ trong rừng, cần nụ hôn của hoàng tử để đánh thức.”
Bất ngờ, Hạ Vĩnh Thành mở mắt dậy, không rõ có nghe câu nói vừa nãy của cô không. Anh nhìn thấy Triệu Giai Nhân liền bật người ngồi dậy “Giai Nhân, em bị sao thế?”
“Không có gì đâu. Đánh nhau nhẹ thôi mà.” Triệu Giai Nhân nói.
“Mạc Xuân Hoa và Tư Mã Luân đâu rồi? Còn Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm, họ cso tới không?” Hạ Vĩnh Thành có rất nhiều câu hỏi.
“Chính Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm đã diệt trừ hai hồn ma đó, chính xác là họ đã diệt trừ tất cả hồn ma ở làng Bồng Lâm, chuyện này dài lắm, em sẽ kể anh nghe sau.” Triệu Giai Nhân đáp. Mặc dù cô có nhiều điều muốn nói và cũng muốn Hạ Vĩnh Thành có thời gian nghỉ ngơi, nhưng một phần khác cô không muốn lưu lại nơi này thêm giây nào nữa. “Chúng ta mau rời khỏi ngôi làng này thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT