Sáng ngày mai mới tới giờ hẹn với Tư Mã Luân, họ thuê hai phòng khách sạn ở gần đó để ngủ lại qua đêm. Đường Mộc Nhi và Triệu Giai Nhân ở phòng đôi.

Họ chọn phòng Tạ Lâm làm nơi cùng đọc quyển sách đó. Trang đầu tiên là tên tác giả, Lương Bá Thần, họ chưa hề nghe qua về nhân vật này.

Hiện tại thì họ không có thời gian đọc hết toàn bộ các tà thuật ghi trong này, chỉ có thể tìm những thông tin về lời nguyền và Minh Ngọc.

“Về cơ bản thì lời nguyền được thực hiện buộc phải có một vật làm trung gian. Người thực hiện lời nguyền sẽ giữ nó bên mình lúc chết. Nếu vật trung gian đó bị tách khỏi người gieo lời nguyền thì đó là lúc lời nguyền bắt đầu.” Tạ Lâm giải thích.

“Em hiểu rồi, giống kiếu đào trộm mộ lấy đi thứ gì đó rồi bị dính lời nguyền phải không?” Đường Mộc Nhi hỏi.

“Phải, nếu như người đó gieo lời nguyền kiểu những ai lấy món đồ này của ta sẽ phải chịu cái chết. Còn trường hợp của Lạc Thiếu Hoa thì ông ta chỉ đích danh các tà sư ở làng Bồng Lâm.” Tạ Lâm gật đầu.

“Vậy vật trung gian đó là Minh Ngọc?” Triệu Giai Nhân hỏi.

“Đúng vậy. Em nghĩ đó là thứ khả thi nhất, vì Sử Bá có bảo Tư Mã Luân đã lấy đi Minh Ngọc, một pháp bảo quan trọng như vậy thì chắc bình thường Lạc Thiếu Hoa vẫn đem theo bên người, nên khi chết có giữ bên cạnh cũng không ai thấy gì lạ.” Tạ Lâm gật đầu. “Ở đây bảo rằng chỉ có hai cách phá lời nguyền đó chính là trả vật trung gian về với thi thể hoặc là phá hủy vật trung gian đó.”

Họ chuyển sang tìm hiểu về Minh Ngọc, nó là thứ lưu giữ các pháp lực được truyền vào, một người chỉ cần biết cách sử dụng pháp lực nắm giữ nó thì sẽ có khả năng nắm giữ một khối pháp lực to lớn.

“Ra đây là lí do Lạc Thiếu Hoa vừa mới học tà thuật đã tiến bộ nhanh như thế, không phải vì ông ta là thiên tài hay gì cả mà là nhờ có Minh Ngọc hỗ trợ.” Đường Mộc Nhi nói, cô có thắc mắc về Lương Bá Thần, không biết ông ta có phải là người tạo ra Minh Ngọc và cái hang đó không. Nếu đúng là vậy thì đây hẳn đã từng là một tà sư rất nguy hiểm. Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để nghĩ tới những chuyện như vậy.

“Minh Ngọc không thể phá hủy bằng cách bình thường do pháp lực bên trong nó bảo vệ. Cần phải có bùa chú thích hợp tống hết pháp lực cất giữ bên trong ra ngoài thì mới có thể đập vỡ nó. Bên dưới có cả hướng dẫn cụ thể.” Tạ Lâm tiếp tục nói.

“Vậy là chúng ta đã tìm được cách phá giải lời nguyền rồi. Nhưng vấn đề khác là Tư Mã Luân cất giấu Minh Ngọc ở đâu?” Triệu Giai Nhân đặt ra vấn đề, Sử Bá đã bị lừa lấy Minh Ngọc giả, vậy đồ thật có thể ở nơi nào?

“Hạ Vĩnh Thành đã lục tìm trong căn phòng đó để tìm Minh Ngọc, hẳn hắn sẽ không cất giấu nó ở nơi dễ tìm để chắc chắn Hạ Vĩnh Thành sẽ tìm thấy Minh Ngọc giả” Tạ Lâm suy đoán.

“Phải chăng có một ngăn bí mật nào đó trong phòng?” Triệu Giai Nhân đoán, việc có các phòng bí mật hay ngăng tủ bí mật cũng không phải gì quá lạ.

“Em không nghĩ thế, các bức tưởng xung quanh đều rất mỏng, không thể nào lại có một ngăn tủ bí mật nào cả.” Đường Mộc Nhi vẫn còn nhớ rất kĩ căn phòng đó. “Tư Mã Luân có một cách khác để giấu Minh Ngọc.”

Ba người trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng nghĩ cách tìm ra thủ đoạn của Tư Mã Luân. Nếu không phải Tạ Lâm đã đập vỡ hai con rối thì cô đã nghĩ đó là chỗ cất giấu tốt nhất. Chẳng lẽ nó không có trong phòng?

Đường Mộc Nhi đọc lại về Minh Ngọc, về việc hồn ma sử dụng nó. Thứ khiến cô thất vọng là hồn ma không thể dùng Minh Ngọc nếu nó nằm ngoài lãnh địa của hồn ma.

Minh Ngọc không có trong phòng nhưng nó buộc phải có. Vậy nghĩa là sao?

Đường Mộc Nhi nhận thấy có gì đó không đúng.

“Minh Ngọc phải ở trong lãnh địa của hồn ma. Đúng rồi, chính là vậy.” Đường Mộc Nhi hiểu ra mọi chuyện.

“Phải, vậy là nó ở trong phòng của Tư Mã Luân, đó là lãnh địa của hắn.” Tạ Lâm nói.

“Anh có thấy kì lạ không? Tư Mã Luân là tà sư giỏi nhất của Lạc Thiếu Hoa, không lý nào lãnh địa của hắn lại bó hẹp trong một không gian nhỏ như vậy.” Đường Mộc Nhi nói.

“Đúng là hơi kì lạ, nhưng rõ ràng âm khí tập trung ở phòng đó thôi mà?”

“Mặc dù đó đúng là dấu hiệu nhận biết lãnh địa của hồn ma rõ nhất, nhưng trưởng hợp này thì có chút đặc biệt. Sau khi giấu Minh Ngọc ở một chỗ khác trong nhà hát, thông qua các con rối, Tư Mã Luân không cần di chuyển nhiều. Nói cách khác, tự bản thân hắn đã trói buộc mình vào căn phòng đó suốt cả trăm năm qua, đó là lí do những nơi khác trong nhà hát không có nhiều âm khí.” Đường Mộc Nhi giải thích.

Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân hiểu ra, đúng là có thể như vậy. Thông thường hồn ma sẽ đi lại trong khắp lãnh địa của mình, nhưng với tà thuật của Tư Mã Luân thì đúng là hắn không cần thiết phải làm thế để nhìn ngắm vạn vật.

“Thế em nghĩ Minh Ngọc được giấu ở đâu?”

“Em đoán là tại một trong những căn phòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play