Quách Sinh giải thích về mối quan hệ giữa mình với Lạc Thiếu Hoa và hỏi những người trước mắt họ là ai.
“Tôi là Đường Mộc Nhi, cô gái trừ ma. Còn đây là Tạ Lâm, anh ấy cũng là thầy trừ ma. Đây là Triệu Giai Nhân, chị ấy có chút việc cần đi theo.” Đường Mộc Nhi giới thiệu.
“Mọi người vào đó để làm gì? Bên trong đó chỉ toàn Ngạ Quỷ thôi.” Quácg Sinh hỏi.
“Chúng tôi tìm quyển sách tà thuật bên trong, nhưng tạm thời chưa lấy được.”
“Các người… muốn sử dụng tà thuật.” Quách Sinh giả vờ hốt hoảng, nếu họ đáp phải thì anh ta sẽ cùng hợp tác, còn nếu không thì anh ta phải giả vờ tốt bụng.
“Tất nhiên là không, chúng tôi chỉ muốn tìm cách phá giải tà thuật thôi. Có lẽ sẽ ghi chép lại, nhưng chỉ là phần dấu hiệu và cách phá giải thôi, không ghi lại cách thực hiện. Sau đó thì sẽ đốt quyển sách đó đi.” Đường Mộc Nhi đáp.
Nghe đến việc đốt quyển sách khiến Quách Sinh giật mình, anh ta thầm chửi rủa trong lòng rằng sao lại có bọn rỗi hơi tới đây phá rối. Nhưng bù lại bọn họ biết cách vào trong hang động, anh ta cần lợi dụng họ.
“Anh vẫn chưa nói vì sao anh lại tới đây đấy.” Tạ Lâm nhắc nhở.
“Như đã nói đấy, tôi là hậu duệ của Lạc Thiếu Hoa, đây là nơi ông tổ của tôi bắt đầu học tà thuật dẫn đến bi kịch bị đuổi khỏi làng, thế nên nơi này có chút ý nghĩa linh thiêng đối với gia đình tôi.” Quách Sinh giải thích, quan sát thái độ của mọi người. TạLâm thì có vẻ tạm chấp nhận câu trả lời đó, dù vẫn còn đề phòng. Triệu Giai Nhân thì dường như đang nghĩ về việc khác nên không quan tâm vấn đề của Quách Sinh. Còn Đường Mộc Nhi, anh ta không rõ cô đang nghĩ gì, có khi cô đang không nghĩ gì thật.
Cảm thấy không bị nghi ngờ, Quách Sinh nói “Nếu mọi người đã quyết phải lấy quyển sách đó thì tôi chỉ xin một việc thôi.”
Anh ta lại dò xét vẻ mặt mọi người rồi nói tiếp “Dù ông tổ tôi có xấu xa nhưng nơi đây vẫn là nơi có ý nghĩa với ông và mong muốn hậu duệ tới đây. Thế nên tôi muốn tự tay đem nó ra được không? Khi tới cửa hang thì sẽ trao trả cho mọi người.”
Ba người họ tụm lại hội ý, cuối cùng quyết định cho Quách Sinh đi cùng. Anh ta vui mừng cảm ơn bọn họ.
Về vật thay thế cho quyển sách, họ quyết định tìm mua một miếng gỗ. Triệu Giai Nhân đã đo lại kích thước quyển sách và yêu cầu thợ cắt ra một bản sao bằng gỗ. Sau đó họ mua giấy dán lên mặt trên rồi dùng bút vẽ lại các họa tiết.
Công việc này khó khăn hơn họ nghĩ, phải vẽ lại thật cẩn thận, chỉ cần sai sót một chút thì hậu quả cũng khôn lường.
“Em đói quá.” Đường Mộc Nhi nói, cô vừa hoàn thành vật thay thế cuốn sách.
Triệu Giai Nhân không cảm thấy đói, nhưng cô biết đâu thể cấm người khác thấy đói. Bây giờ đã là hơn giữa trưa, Đường Mộc Nhi là chủ lực của đội nên việc cô thấy mệt cũng là bình thường.
Quách Sinh hăng hái nói “Gần nhà tôi có món cơm chiên ngon lắm, hay là mọi người tới đó ăn nhé. Cũng gần đây thôi.”
Cả nhóm nhất trí như vậy. Họ đi bộ về chỗ xe của Tạ Lâm, lái xe chưa đầy năm phút là tới nơi Quách Sinh đã nói.
“Mọi người biết không? Em rất thích món cơm chiên, đó là món ăn em xếp thứ ba sau bánh ngọt và hủ tíu.” Đường Mộc Nhi nói sau khi gọi món.
“Vậy còn món mì hoành thánh?” Tạ Lâm nhắc
“Ôi, em quên mất. Vậy cơm chiên thứ tư vậy.”
“Há cảo? Màn thầu? Chocolate?” Tạ Lâm gọi tên những món cô thích.
“Em loạn trí rồi, có lẽ em không nên xếp hạng, em yêu tất cả như nhau.” Đường Mộc Nhi từ bỏ việc sắp xếp.
Nhìn thái độ đó của cô, Quách Sinh cười thầm trong bụng rằng đây chỉ là một con ngốc không đáng quan tâm.
Khi ăn xong, Quách Sinh bảo muốn lên phòng lấy chút đồ, nhà của anh ta ở ngay bên cạnh. Tạ Lâm bảo không thành vấn đề, họ sẽ đợi.
Sau khi Quách Sinh đi khuất, Tạ Lâm nói “Người này có tin được không? Có thể anh ta chỉ lợi dụng chúng ta để vào đó lấy cuốn sách thôi.”
“Có lợi dụng hay không thì chúng ta cũng không để cho anh ta đạt được mục đích đâu. Khi ra khỏi hang nếu anh ta không trả thì chúng ta sẽ dùng vũ lực ép anh ta đưa ra.” Triệu Giai Nhân không sợ gì người thanh niên mảnh khảnh đó.
“Nhưng nếu anh ta đem theo vũ khí thì sao? Có lẽ chúng ta nên kiểm tra anh ta. Quách Sinh đòi lên phòng ai biết để chuẩn bị cái gì?” Tạ Lâm có chút nghi ngờ, nhưng anh cũng ngại là mình đổ oan cho người tốt.
Cả hai nhìn sang Đường Mộc Nhi xin ý kiến “Em có cảm nhận thế nào?”
“Cơm chiên rất ngon, nhưng hơi thiếu hương vị.” Đường Mộc Nhi vẫn đang nghĩ về món ăn vừa nãy.
“Không, không, là về Quách Sinh ấy.” Triệu Giai Nhân nói.
“Về anh ta à? Anh ta muốn lợi dụng chúng ta, sau khi biết được đường vào lấy sách sẽ lập tức thủ tiêu. Chết trong cái hang đó ai mà biết được.” Đường Mộc Nhi đáp như thể đó là điều hiển nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT