Rẽ trái, rẽ phải, rẽ phải rồi lại rẽ trái. Ba người bọn họ đi càng lúc càng sâu vào trong hang động. Ánh sáng từ lâu đã không còn lọt vào được chút nào, họ chỉ có thể thấy phía trước bằng đèn pin. Thậm chí mặt của nhau còn không thấy nổi.

“Nếu lúc này mà đèn hết pin chắc sẽ khủng khiếp lắm nhỉ?” Triệu Giai Nhân buột miệng nói, sau đó cô bỗng thấy hối hận.

Lúc này nói ra những chuyện xui xẻo như vậy quả là không nên, lia đèn pin sang bên cạnh thì thấy Đường Mộc Nhi bị cô dọa đến sắp khóc.

“Chị đùa thôi, chúng ta không xui xẻo đến vậy đâu mà.” Triệu Giai Nhân trấn an cô cũng như trấn an bản thân mình.

“Em không cần lo, anh có mang theo pin dự phòng mà.” Tạ Lâm nói.

“Quả là anh Tạ Lâm lúc nào cũng chu đáo cả.” Đường Mộc Nhi vui vẻ nói, cô đã hết lo lắng.

Cuối cùng họ dừng lại ở một căn phòng. Trong đó ngổn ngang các pháp cụ, ở trung tâm là một phiến đá với một cuốn sách phía trên.

“Có lẽ chính là nơi này.” Đường Mộc Nhi lên tiếng.

Triệu Giai Nhân bước tới bên cuốn sách, định nhấc nó lên thì Tạ Lâm liền ngăn lại. “Chúng ta không biết có cạm bẫy nào không, khoan hãy động vào nó.”

Cả ba người quan sát quanh căn phòng đá đó. Nơi này đã là tận cùng của hang động, không còn lối rẽ đi nơi khác. Họ cẩn thận kiểm tra và chắc rằng không có bất cứ bùa chú nào quanh phòng.

Điều đáng quan tâm nhất là trên phiến đá đặt quyển sách có một vòng tròn ma pháp, nó cùng với bìa của cuốn sách tạo liên kết với nhau thành một trận pháp hoàn chỉnh.

“Nếu ấy quyển sách ra, trận pháp sẽ mất tác dụng, một thứ gì đó phong ấn trong tảng đá sẽ thoát ra ngoài.” Tạ Lâm suy đoán cơ chế hoạt động của cái bẫy này.

“Nhưng nếu như thế thì Lạc Thiếu Hoa làm sao đọc được quyển sách này, Cả kẻ tạo ra nơi này nữa, chẳng lẽ hắn cũng không cần đọc lại nó à?” Triệu Giai Nhân thấy không hợp lý.

“Đúng vậy, phải có cách nào đó để lấy cuốn sách ra mà không làm mất trận pháp này.” Đường Mộc Nhi nói.

Cả ba cùng nhìn hồi lâu. Tạ Lâm lên tiếng “Nếu dùng một khối đất khắc hình tương tự với bìa cuốn sách thay thế vào có được không nhỉ?”

“Em nghĩ không có vấn đề gì.” Thường thì các bùa chú không kén vật liệu, trừ khi nó liên quan đến yếu tố ngũ hành. Dựa vào hiểu biết của mình, Đường Mộc Nhi cho rằng đây không phải loại đó.

“Chúng ta tìm đâu ra đây? Xung quanh đâu có miếng đất nào có thể khắc hình.” Triệu Giai Nhân lia đèn pin đi khắp phòng.

“Chị ơi, chúng ta đâu có gấp đến thế, vẫn kịp thời gian để ra ngoài và tìm kiếm mà.” Đường Mộc Nhi nói.

“À phải, chị lại nôn nóng quá rồi.” Triệu Giai Nhân tự vỗ vào trán.

Theo đường cũ, cả ba ra khỏi hang động. Dù vào đó không bao lâu, ánh sáng mặt trời đã trở nên chói mắt đối với họ.

“Ra đây là cảm giác của lũ dơi khi đối mặt với mặt trời ư?” Đường Mộc Nhi kêu lên.

Bỗng xuất hiện một người đứng nhìn họ. Đó là một người thanh niên tầm ba mươi, tóc tai chải chuốt, dáng người mảng khảnh. Anh ta bước tới hỏi “Các người vừa từ hang động này ra.”

“Vâng.” Đường Mộc Nhi đáp, cảm thấy việc này quá rõ ràng.

“Mọi người có biết đây là hang động nguy hiểm, nhiều người từng đi vào đều không trở ra không? Ngay cả đội cứu hộ cũng không toàn mạng. Có người từng buộc dây vào người để tránh bị lạc. Đến lúc không thấy dây chuyển động nữa người ta kéo ra thì phát hiện người đó đã qua đời không rõ nguyên nhân. Vài người làm vậy đều nhận kết cục đó. Không thể làm rõ lí do tại sao, mọi người đành cảnh báo nguy hiểm cấm vào, nhưng hình như tấm bảng bay đâu mất rồi.” Người đó nói một hơi.

“Cảm ơn anh đã cảnh báo. Chúng tôi hiện vẫn an toàn mà, anh không cần lo đâu. Nhưng đúng là mọi người tốt nhất đừng nên vào đây.” Cô biết lời giải thích cho toàn bộ các sự việc mà anh ta kể là do bọn Ngạ Quỷ gây nên, chúng đã ăn mất linh hồn những kẻ đột nhập. Thường thì Ngạ Quỷ sẽ ăn phần linh hồn trước khi xử lý thể xác. Cái chết do Ngạ Quỷ ăn rất tàn khốc, nó khiến linh hồn người chết bị xé thành nhiều mảnh, không thể đầu thai, cũng không tồn tại dưới dạng hồn ma. Chuyện gì sẽ xảy ra với họ sau đó thì không ai biết cả.

“Nhưng tại sao anh lại tới nơi này vậy? Chỗ này hình như ngoài hang động này ra thì đâu còn gì khác.” Tạ Lâm đặt câu hỏi.

Người kia chần chừ một lúc rồi trả lời “Mọi người tin vào tà thuật không?”

Ba người đồng loạt gật đầu không do dự khiến anh ta có chút ngạc nhiên. Đường Mộc Nhi hỏi lại anh ta “Thế là anh nghĩ những sự việc kì lạ mà những người vào hang gặp phải là do tà thuật gây nên?”

Người đó trả lời chắc nịch “Tôi không nghĩ, tôi chắc chắn.”

“Sao anh có thể chắc được?” Đường Mộc Nhi cảm giác người này đang nắm một thông tin rất hữu dụng.

“Không biết mọi người có nghe cái tên này chưa, nhưng tôi là con cháu của Lạc Thiếu Hoa. Tên tôi là Quách Sinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play