Hiện tại...

“Chị nghĩ em có nên đổi kiểu tóc mới không?”

Cô gái mới hỏi là Đường Mộc Nhi, cô là một tiểu thuyết gia nổi tiếng, đồng thời cũng là một thầy trừ ma rất xuất sắc. Đường Mộc Nhi là thế hệ thứ 21 làm thầy trừ ma trong dòng họ, do vậy năng lực bẩm sinh của cô vốn đã rất mạnh nhờ di truyền, ngoài ra cô cũng là một thiên tài trong việc này.

“Chị nghĩ kiểu tóc bây giờ rất hợp với em rồi. Nhưng đôi khi thay đổi cũng tốt.”

Người trả lời là Triệu Giai Nhân, cô và Đường Mộc Nhi quen biết nhau vào một năm trước, trong một phi vụ trừ ma phức tạp. Sau khi đã thanh tẩy được Mã Quân, hồn ma đứng sau mọi chuyện, Triệu Giai Nhân không còn tham gia vào các vụ trừ ma nữa, nhưng vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với Đường Mộc Nhi.

Hiện tại cả hai đang ở trong salon tóc của Tạ Lâm, một người bạn chung của họ. Anh vừa là chủ salon tóc này vừa là một thầy trừ ma. Năng lực của anh không bằng Đường Mộc Nhi nhưng tinh thần nghề nghiệp không hề thua kém. Tạ Lâm hiện tại vẫn cộng tác với Đường Mộc Nhi trong các nhiệm vụ trừ ma, vừa để hỗ trợ, vừa để học hỏi. Bản thân Đường Mộc Nhi thì không dám nhận làm thầy của ai.

Hôm trước, Triệu Giai Nhân đã đề nghị cả hai cùng tới đây làm tóc, Đường Mộc Nhi vui vẻ đồng ý,

Sau đó, Tạ Lâm cùng cả hai tới quán nước bên cạnh để nói chuyện.

“Hai người thấy thế nào? Hài lòng với salon này chứ?” Tạ Lâm hỏi, anh thấy kiểu tóc mới của cả hai rất phù hợp và đẹp mắt, nhưng không thể tự khen thợ của chính mình được.

“Rất đẹp, không có gì để thất vọng cả. Chị Giai Nhân cũng thấy thế. Mà cũng hiếm khi thấy chị đi làm tóc nhỉ?” Đường Mộc Nhi trả lời rồi hỏi.

“Chị là dân thể thao, làm tóc xong cũng rối tung thôi, nhưng mai chị gặp lại một người bạn lâu năm nên muốn chăm chút một tí.” Triệu Giai Nhân trả lời. “Cũng lâu rồi chưa gặp lại, công việc của mọi người thế nào rồi. Chị thì vẫn chưa đạt được thành tích gì đáng kể cả. Sau chuyến đi chơi này phải cố gắng hơn mới được.”

“Em thì vẫn kinh doanh bình thường, chị cũng thấy rồi đấy, không có gì đổi khác mấy. Còn về việc trừ ma thì vẫn còn phải học hỏi Đường Mộc Nhi nhiều.” Tạ Lâm đáp.

“Em cũng vậy, việc sáng tác vẫn ổn định. Có điều việc trừ ma thì không nhiều lắm, em không biết lúc trước làm sao ông nội lại kiếm được khách hàng nhỉ?” Đường Môc Nhi suy ngẫm. “Có khá nhiều người chia sẻ về trải nghiệm gặp ma nhưng hầu hết đều là giả, rất ít ai thật sự cần giúp. Cũng không thể đi nói mình là thầy trừ ma với mọi người được, không cẩn thận thì có thể lại bị coi là lừa đảo.”

Đường Mộc Nhi đã nhiều lần trừ ma không công bởi vì gia đình bị ám không tin vào tâm linh hoặc có những gia đình không có khả năng chi trả. Đối với cô, công việc trừ ma này giống như một trách nhiệm hay sở thích hơn là việc làm. Nhưng đổi lại, cô cũng có những tư liệu và trải nghiệm cho tiểu thuyết của mình, Cô thấy đối với Tạ Lâm, việc trừ ma mới đích thực là đam mê, không có lợi ích nào cả.

“Em có thể chứng minh cho họ xem mà?” Triệu Giai Nhân thắc mắc.

“Hồn ma không phải ai cũng thấy được, và dù cho có tác động vào xung quanh thì người ta cũng sẽ tìm cách giải thích khoa học.” Tạ Lâm giải thích.

“Vả lại em thấy cũng không cần mọi người tin vào tâm linh, thế giới khoa học vẫn đang vận hành rất tốt. Thực tế thì hồn ma không quá nhiều, chúng ta có thể kiểm soát được.” Đường Mộc Nhi nói “Mà thôi, bỏ qua chuyện công việc đi. Chị với anh Hạ Vĩnh Thành thế nào rồi?”

Hạ Vĩnh Thành là bạn thân của Tạ Lâm, lúc trước anh và Triệu Giai Nhân biết nhau khi cùng tham gia vào vụ Mã Quân. Lúc đó họ chỉ xem nhau như đồng đội, tuy nhiên, sau khi vụ việc kết thúc, họ nhận ra bản thân muốn gặp đối phương nên đã cùng hẹn gặp nhau. Cuối cùng họ xác nhận tình cảm và bắt đầu thử hẹn hò.

“Vẫn tốt đẹp. Thật ra thì buổi đi chơi này chị có rủ anh ấy cùng đi.” Triệu Giai Nhân đáp. Cả hai người từ lúc quen nhau đến giờ chưa đi chơi xa bao giờ do công việc bận rộn, nhân dịp này cả hai đều có thể sắp xếp công việc, cô muốn cùng anh đi một chuyến. Nhân tiện, Triệu Giai Nhân cũng có thể giới thiệu bạn trai với bạn bè của mình, nhất cử lưỡng tiện.

“Ồ, chúc hai người đi chơi vui vẻ.” Đường Mộc Nhi thấy phấn khích với sự hạnh phúc đó.

“Hai đứa cũng nên tìm cho mình một nửa đi chứ.” Triệu Giai Nhân cười nói, cô thể hiện ý muốn gán ghép.

Đường Mộc Nhi cười nói “Khi lớn hơn em sẽ nghĩ tới việc đó.”

Tạ Lâm liếc nhìn sang Đường Mộc Nhi, tuy cô đã 23 tuổi nhưng tâm hồn cô nhiều lúc như đứa trẻ 6 tuổi. Cô là người xinh đẹp, vui vẻ và hòa đồng, tuy nhiên Tạ Lâm vẫn rất chần chừ về việc tiến đến với cô cũng là vì tính cách cô như đứa tre vậy, điều đó khiến anh thấy có chút kì quặc nếu nói đến chuyện yêu đương.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play