Hạ Vĩnh Thành sử dụng điện thoại để chiếu sáng và quan sát xung quanh. Bóng tối, đúng là thứ hỗ trợ tốt nhất cho Tư Mã Luân. Trong bóng tối, anh không thể quan sát được bọn rối. Vừa nãy khi còn ánh sáng từ cửa chính chiếu vào, có thể thấy gần đây không có rối nên anh tạm yên tâm.

Vừa bước vào cửa nhà hát sẽ thấy một ngã ba. Hai bên trái phải dẫn đến cầu thang để đi lên khán đài phía trên. Lối đi trước mặt dẫn đến một ngã tư. Hạ Vĩnh Thành quyết định chọn hướng đi đó.

Có thể thấy, ngã tư này nằm phía dưới khán đài. Một nhánh là con đường mà Hạ Vĩnh Thành vừa đi qua, hai bên là hai dãy phòng. Hạ Vĩnh Thành không biết chúng dùng để làm gì, có thể là phòng phục trang hay phòng nghỉ cho nhân viên. Anh không có ý định tìm hiểu chuyện đó.

Những căn phòng đó ai mà biết có thứ gì bên trong. Và quan trọng nhất, la bàn dò ma của Sử Bá vẫn đang chỉ về phía trước.

Tiếp tục đi thẳng, anh gặp một cánh cửa gỗ. Hạ Vĩnh Thành cảnh giác mở ra, đề phòng phía bên kia là một con rối, anh căng mắt nhìn thẳng.

Không có con rối nào phía trước, nhưng anh thấy có ánh trăng chiếu xuống. Thì ra trên khán đài có cửa sổ và ánh sáng có thể lọt vào từ đó. Có lẽ là theo ý muốn của người thiết kế, ánh trăng hướng thẳng vào sân khấu.

“Đó mới là nơi bọn rối nên ở.” Hạ Vĩnh Thành nói.

Anh nhìn la bàn, nó đang chỉ về phía sân khấu, cũng dễ hiểu thôi, Tư Mã Luân là nghệ sĩ rối, nên hồn ma của ông ta ở đó rất hợp logic.

Quét đèn quan sát quanh sân khấu, anh cũng không thấy con rối nào. Hạ Vĩnh Thành từ từ bước ra, vẫn còn một chỗ anh chưa kiểm tra. Bước ra khoảng sân trống, Hạ Vĩnh Thành chiếu đèn về phía khán đài.

Suýt chút nữa là Hạ Vĩnh Thành đã kêu lên hoảng hốt. Bọn rối đang ngồi trên khán đài, lẳng lặng quan sát sân khấu. Bọn chúng rất đông, đèn flash của điện thoại không thể soi hết bọn chúng.

Nhờ có ánh trăng nên Hạ Vĩnh Thành vẫn có thể thấy lờ mờ bóng của chúng, anh thầm mong như vậy vẫn có thể khống chế chuyển động của chúng.

Anh đi giật lùi lại, không rời mắt, không chớp mắt, với số lượng đó, chỉ cần một chút sơ sẩy là anh sẽ không thể toàn mạng.

Bọn rối ngồi im bất động cho đến tận lúc Hạ Vĩnh Thành đến sân khấu, anh tạm rời mắt khỏi chúng và nhìn vào la bàn. Nó vẫn chỉ về hướng từ nãy đến giờ.

“Vậy là, phía sau cánh gà ư?” Hạ Vĩnh Thành liếc nhìn về sau, có một bức màn mỏng chắn giữa sân khấu và cánh gà.

Bước qua bức màn đó thì chắc chắn anh sẽ không còn nhìn thấy đám rối nữa, điều đó khiến anh lo lắng.

Nghĩ tới đây, Hạ Vĩnh Thành liền quay lại để quan sát đám rối. Thật kì lạ là bọn chúng vẫn ngồi ngay ngắn trên khán đài, hướng mặt nhìn thẳng vào anh.

Mỉa mai thay rằng bọn chúng bất động còn đáng sợ hơn đang chuyển động. Những cặp mắt quan sát anh khiến tình thế như đảo ngược. Trước những ánh mắt đó, Hạ Vĩnh Thành dường như không cử động nổi.

Nếu như lúc trước, trên khán đài kia tràn ngập những con người đến xem rối thì hiện tại, đang có một con người bị lũ rối trên khán đài quan sát. Hình ảnh đó khiến Hạ Vĩnh Thành cảm thấy như mình vừa biến thành một con rối của Tư Mã Luân.

Anh khó khăn chuyển động cánh tay, bấu vào vai mình một cái, dùng cơn đau để kéo bản thân ra khỏi những suy nghĩ kì quặc. Nó hiệu quả vô cùng, Hạ Vĩnh Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần và bước vào trong cánh gà.

“Bọn chúng không cử động thì tốt thôi. Có thể chúng chỉ là những con rối bình thường.” Hạ Vĩnh Thành tự nói với mình như thế.

Bức màn chặn hết mọi ánh sáng bên ngoài, bên trong tối như mực. Hạ Vĩnh Thành liền dùng điện thoại quét nhanh một vòng, không có con rối nào bên trong cả. Kim la bàn bắt đầu xoay tròn, cho thấy hồn ma của Tư Mã Luân ở ngay vị trí này.

Anh giật mình lùi lại, nếu vừa nãy anh lướt qua Tư Mã Luân thì đáng lý phải cảm thấy một cơn ớn lạnh mới phải. Chẳng lẽ vết thương này khiến anh gần chết rồi, nên không còn cảm nhận được cái lạnh của âm khí nữa?

Hạ Vĩnh Thành thấy không hợp lý, anh tuy không học y nhưng cũng biết vết thương này không đến nỗi tử vong. Sờ vào cơ thể mình, tuy có chút lạnh do mất mấu và sợ hãi, nhưng vẫn có hơi ấm.

“Nếu Tạ Lâm hay Đường Mộc Nhi ở đây thì họ sẽ nhận định thế nào nhỉ?” Hạ Vĩnh Thành cố suy nghĩ như một thầy trừ ma.

“Có lẽ la bàn của Sử Bá bị hư chăng?” Anh đưa ra giả thuyết thứ nhất, nhưng chắc chắn Sử Bá sẽ không vui với suy nghĩ này, anh cũng không cho rằng một hồn ma đã lên âm mưu từ lâu lại mắc một lỗi như vậy.

Nếu như không có gì sai sót về mặt hai chiều thì có lẽ vấn đề nằm ở chiều thứ ba. Hạ Vĩnh Thành ngẩng đầu lên trên, rồi quan sát các bức tưởng. Anh tìm được một cái thang dây.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play