Cô đang ngồi trên giường bệnh chơi game, bố mẹ cô hai ngày nay chưa đến thăm cô vì bận một số việc ở công ty, anh cô và Tiểu Phương thì học xong sẽ mang đồ ăn đến cho cô, chỉ có Trần Nam là ở lại chăm cô suốt, cậu chuyển sang ôn tập online để tiện ở lại chăm cô.
Đang chơi điện thoại thì nghe tiếng cửa mở, cô cứ tưởng là Trần Nam về vì cô vừa bảo với cậu là thèm ăn cháo thịt bầm nên cậu đi mua cho cô
“Anh về rồi à!”
Mãi không nghe thấy ai trả lời cô mới ngước mặt lên nhìn ra phía cửa thì nhíu mày người đang đứng ở trước cửa không phải cậu mà là Yến Như. Cô ta đến đây để làm gì?
“Cô đến đây để làm gì?”
“Đến tìm cô chứ để làm gì”
“Tìm tôi!”
Cô dùng tay chỉ vào bản thân rồi hỏi cô ta.
Harry Potter fanfic“Đúng”
“Có việc gì nói luôn”
Cô không thèm quan tâm tới cô ta mà tập trung vào việc chơi game, cô ta nhìn thấy cô không thèm nhìn mình thì đi nhanh đến chổ cô giựt lấy điện thoại của cô thẳng tay ném đi, chiếc điện thoại cứ thế mà thẳng đà bay vào vách tường mà vỡ nát. Cô lạnh mặt nhìn cô ta…
“Cô nhìn gì! Tôi đang nói chuyện với cô đó”
Yến Như bị cô nhìn như vậy thì có chút rén, nhưng vẫn mạnh miệng mở miệng nói cô, cô vẫn im lặng mà nhìn cô ta, thấy cô im lặng không nói gì thì cô ta lại hất mặt ra vẻ lên giọng với cô
“Chuyện ở bữa tiệc cô nhìn thấy rồi đó Hạo Thần chọn tôi chứ không chọn cô”
Cô im lặng bước xuống giường từ từ đi về phía cô ta, Yến Như sợ hãi nên cứ lùi lại cô tiếng một bước cô ta lùi một bước, cô đã không tìm đến cô ta để trút giận vì đã làm cô vào viện thì thôi mà cô ta còn chạy đến đây tìm cô sao để nói mấy lời nói vô bổ này.
“Này nha cô tính làm gì tôiii…tôi la lên đây”
“Cô cứ la đi… đây là phòng vip cách âm rất tốt”
Cô ta sợ hãi những bước chân lùi lại càng nhanh hơn đến khi chạm vào vách tường không còn đường lùi nữa cô bước đến trước mặt cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta hai cái.
“Đây là tôi trả lại cô về việc làm tôi phải nhập viện”
Cô giơ tay tát thêm hai cái nữa
“Còn đây là đánh cho cô tỉnh táo lại, tôi còn chưa tìm cô tính sổ mà cô đã đến đây tìm tôi rồi vậy thì tính sổ luôn một lần”
Cô định đánh cô ta thêm mấy cái nữa thì cánh cửa bật mở mọi người bước vào nhìn thấy cảnh căn phòng lộn xộn Trần Nam lo lắng chạy đến cho cô, cậu xoay cô vòng vòng
“Nguyệt em có sao không? có bị thương ở đâu không?”
Cậu hết xoay cô rồi đến sờ mặt cô cầm tay cô lên xem đủ chổ, nhìn thấy hành động của cậu mọi người thì bất ngờ còn cô thì quá quen rồi, chỉ cần cái ly rớt xuống sàn mặc dù cô ngồi trên giường không động chạm gì đến mà cậu cũng chạy đến việc đầu tiên là hỏi thăm cô sau đó mới bắt đầu dọn dẹp.
“Em không sao, chỉ là hơi đau tay vì đánh cô ta”
Cậu nhìn xuống lòng bàn tay đang đỏ của cô thương xót lo lắng, cô nhìn hành động của cậu thì cảm động không thôi, tại sao kiếp trước cô không gặp cậu sớm hơn, sao cô có thể bỏ lỡ cậu như vậy nếu như người cô yêu kiếp trước là cậu có phải bây giờ cô đang rất hạnh phúc không.
“Đỏ hết cả tay rôì này”
Cậu đỡ cô lên giường ngồi, mọi người cũng đến ghế ngồi
“Chuyện này là sao”
Bố cô tức giận hỏi
“Bác trai bác nên dạy lại con gái bác đi như không như rằng lại đánh cháu sưng hết mặt rồi đây”
Yến Như tỏ vẻ uất ức nói, bố cô nhăn mặt nhìn cô ta
“Cô là ai?”
“Con là bạn học cùng Nguyệt và Phong ạ”
“Và là bạn gái của Hạo Thần”
Cô chen ngang nói thêm một câu, nhờ câu nói của cô mà ba cô mới nhận ra cô ta chính là người làm cho con gái cưng của ông phải vào viện và là người mà khiến cho Hạo Thần bỏ mặc sự sống chết của con gái ông đây mà,
“Cô đến tìm con gái tôi có gì không mà khiến con bé tức giận đến thế”
“Cháu chỉ muốn đến thăm cậu ấy thoi ạ”
Lúc này Hạo Thần cũng mở cửa bước vào trên tay còn cầm theo giỏ trái cây, vừa vào cửa đã nhìn thấy Yến Như ở đây, Yến Như vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến ôm lấy cánh tay hắn nói
“Thần anh xem em bị Nguyệt đánh thành ra như thế này rồi nè”
Cô ta chỉ vào mặt mình, hắn thấy như vậy thì lo lắng để giỏ quà xuống đất dùng tay quan sát mặt cô ta sau đó quay sang hỏi cô
“Nguyệt chuyện này là sao, sao em lại đánh Như thành ra nông nổi này”
“Anh đi mà hỏi cô ta”
Cô lạnh lùng người dựa vào tường hất mặt về phía Yến Như, hắn hoang mang quay sang nhìn cô ta, cô ta tỏ vẻ đang thương liên tục lắc đầu
“Em không làm thì không lẽ tự em ấy làm à”
“Ùm đúng là tôi đánh đấy”
“Em quá đáng vừa thoii”
“Tôi quá đáng vậy anh có hỏi cô ta lí do vì sao bị đáng không”
“Em đừng cô vô lí quá”
“Anh có cần tôi trích xuất camera cho anh xem không?”
Cô lười nói chuyện với cái người não tàn này quá rồi, cô chỉ về phía chiếc camera được đặt ở góc mà nói, Yến Như nhìn thấy có camera thì có sợ hãi nắm lấy tay hắn nói muốn bản thân mệt muốn về nghỉ ngơi.
“Người yêu cậu mệt rồi mau dẫn cô ta về đi để con gái tôi nghỉ ngơi”
Ba cô lên tiếng muốn đuổi khách
“Khoang! nêu muốn đi thì đền cho tôi chiếc điện thoại đi rồi đi đâu thì đi”
Bây giờ tất cả mới để ý đến chiếc điện thoại nát tan nằm ở sát vách tường.
“Chuyện này là sao”
Cậu hỏi cô trong ánh mắt hiện lên sự lo lắng có chút khó hiểu.
“Cô ta đập đấy”
Hắn nhìn sang Yến Như sau đó nhìn ngược lại cô… cô ta thấy vậy lên tiếng
“Em…em lỡ tay”
Trong lời nói run run có chút lo lắng, hắn xót xa nhìn cô ta nói
“Chỉ là một chiếc điện thoại cũng không phải là em không mua được sao lại bắt cô ấy đền…em cũng biết gia cảnh cô ấy như thế nào mà”
Nhà của Yến Như rất nghèo cô ta vào được trường cũng một phần là do được nhận học bổng một phần là do đi làm thêm nhưng sau khi gặp hân thì hắn lo cho cô ta tất nên cô ta mới không lo về khoản tiền học phí.
“Gia cảnh cô ta liên quan gì đến tôi, cô ta đập điện thoại tôi thì bắt buộc phải đền, nếu mà thấy không đền nổi thì từ lúc đầu đừng ra oai mà đập điện thoại của tôi”
Hắn bị cô nói mà câm nín vì cô nói đúng quá rồi.
“Tôi sẽ thay mặt cô ấy đến cho em”
“Ok vậy đi cho nhanh, mà anh nhớ đền nhanh nhanh nha tôi còn chơi game đấy”
Cô nhếch môi khinh bỉ nhìn họ
“Giờ hai người về được rồi, ở đây bẩn mắt tôi quá…”
Nghe cô nói vậy Yến Như tức giận, hắn thì bất ngờ cô thay đổi rồi không còn là Thiên Nguyệt hay chạy theo hắn nữa. Hai người rời đi rồi cô quay sang nhìn Trần Nam
“Anh cháo em đâu”
“Đây anh đút em”
“Vâng ạ”
Bố cô nhìn thấy hai đứa vui vẻ như thế ông cũng vui theo, chỉ mong đứa con gái này của ông sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân.