Trong phòng bếp một mảnh hỗn loạn, Đồng Bắc Bắc quả thực không muốn nhìn.
Căn bản là cô không biết nấu cơm, không nghĩ nó có thể gây ra những chuyện rắc rối như vậy, nhìn những miếng khoai tây cắt thành từng miếng dày, rơi trên sàn nhà, cô liền cảm thấy đau đầu.
Nhưng lại có chút buồn cười, trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Chu Thịnh, khi nấu ăn sẽ có bộ dạng như này.
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói chuyện.
Chu Thịnh cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh nhắm mắt, nhìn về phía Đồng Bắc Bắc nói, "Cô đi ra ngoài trước đi."
Đồng Bắc Bắc: ".......Để tôi dọn dẹp một chút."
"Không cần, cô đi ra ngoài."
Đồng Bắc Bắc chớp mắt nhìn anh, có chút nghi ngờ, "Anh xác định có thể dọn dẹp một mình?"
"Đương nhiên, tôi không phải người thiểu năng."
Đồng Bắc Bắc nghẹn họng, im lặng thì thầm, "Tôi cũng không nói anh thiểu năng."
Chu Thịnh cười lạnh, "Ánh mắt của cô như đang nói, người này thật thiểu năng."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc cảm thấy mắc cười, nhưng nén lại. Cô gật đầu hỏi: "Lát nữa chúng ta ăn gì đây."
Chu Thịnh nhằn thẳng nàng, hừ lạnh, "Cơm hộp."
Mẹ nó, đáng lẽ anh không nên đến phòng bếp.
Đồng Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, "Vậy tôi tiếp tục đi sắp xếp lại đồ đạc, anh xác định không cần tôi giúp."
"Không cần."
Thấy Chu Thịnh kiên quyết như vậy, Đồng Bắc Bắc nhún vai, xoay người về phòng của mình. Đối với đống lộn xộn ở phòng bếp, cô nghĩ đối với Chu Thịnh sẽ không thành vấn đề.
Nhìn Đồng Bắc Bắc trở lại phòng, Chu Thịnh mới vươn chân đá một chút trên sàn nhà, mắng một tiếng, trực tiếp móc điện thoại ra gọi cho trợ lý.
"Mang cho tôi hai phần cơm, một phần thịt bò nạm nấu khoai tây, và cá kho tàu (*), những thứ khác tùy ý.
(*) Thịt bò nạm nấu khoai tây
(*) Cá kho tàu
Trợ lý vội vàng trả lời, "Vâng, Đồng tiểu thư có muốn ăn cái gì khác không ạ?
Chu Thịnh nhíu mày, suy nghĩ một lát, "Không có, nhanh nhanh mang đến đây."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Thịnh nhìn đống lộn xộn trước mắt, hít sâu một hơi, khom lưng nhặt đồ rơi trên sàn nhà, toàn bộ ném vào thùng rác.
Tào Nhất Minh nhìn điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng quay xe đến nhà hàng yêu thích của Chu Thịnh. Chu Thịnh không thích ăn cá, mà gọi món cá kho tàu, anh ta nghĩ chắc là Đồng tiểu thư thích món này.
Tào Nhất Minh cảm thấy có chút khó khăn đối với nhiệm vụ này, có thể sau này anh ta không chỉ phục vụ vị đại gia kia, mà còn phục vụ cả Đồng tiểu thư, anh ta luôn cảm thấy, Đồng tiểu thư vui vẻ, Chu Thịnh cũng vui vẻ. Nghĩ vậy, Tào Nhất Minh có một kế hoạch rõ ràng cho các công việc cần được ưu tiên của mình.
*
Bên này, Chu Thịnh tùy ý quét dọn phòng bếp một chút liền đi ra ngoài, mà Đồng Bắc Bắc, vẫn luôn ở trong phòng, không có đi ra ngoài.
Chu Thịnh nhíu mày suy nghĩ, đi đến cửa phòng gõ cửa, sau khi được cho phép anh đẩy cửa tiếng vào.
"Chưa sắp xếp xong sao?"
Đồng Bắc Bắc a một tiếng, lắc lắc đầu, "Đều đã xong." Cô suy nghĩ, "Có khả năng tôi sẽ về nhà một chuyến."
"Làm gì?"
Đồng Bắc Bắc khẽ ho, "Tôi không mang nhiều quần áo theo."
Nghe vậy, Chu Thịnh hơi ngẩn người hỏi cô, "Muốn về nhà sao?"
Đồng Bắc Bắc sửng sốt, về vấn đề này, cô không biết trả lời như thế nào, nói thật, cô cũng không muốn về nhà, nhưng lại thấy cần về nhà một chuyến.
"Phải đi về lấy một chút đồ đạc."
"Vậy ăn cơm xong rồi đi."
"Ừ." Đồng Bắc Bắc ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt, "Anh không cần đi làm à?"
Chu Thịnh trả lời một cách hợp tình hợp lý, "Tôi là ông chủ, muốn đi khi nào thì đi."
Đồng Bắc Bắc bĩu môi, a một tiếng, "Vậy sao." Tưởng mình là ông chủ thì ghê gớm lắm, cô yên lặng trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
"Tôi có thể hiểu cô đang nghĩ gì."
Đồng Bắc Bắc: "....." Được chưa, ông chủ quả thực thật ghê gớm.
Hai người lần lượt không nói gì, lúc sau trợ lý của Chu Thịnh đem cơm tới, Chu Thịnh bảo cô nghỉ ngơi một chút, tối sẽ đưa cô về nhà. Đồng Bắc Bắc không từ chối, bởi vì cô không biết đường từ bên này về nhà, ít nhất theo cách này, cô không cần đối mặt với các câu hỏi của mấy người đó.
*
Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, Đồng Bắc Bắc ngồi ở ghế phụ, nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh, rơi vào thế giới của chính mình.
Cô nghĩ rằng nếu đã trọng sinh vào đây, thì cô nên trân trọng cơ hội này, sống tốt với bản thân mình cũng như Đồng Bắc Bắc trước đây, bất kể cuộc sống dễ dàng hay khó khăn, cũng phải quý trọng.
Cô nheo mắt nghĩ, trước đây cô cũng không biết đến "Đồng Bắc Bắc", chỉ vì tai nạn ngoài ý muốn, mà cũng không tỉnh lại được. Nghĩ về điều này, Đồng Bắc Bắc cảm thấy có chút khổ sở, mặc dù trước đây điều kiện sống của cô không tốt lắm, nhưng ít nhất cô đang dần cải thiện.
Nghĩ vậy, Đồng Bắc Bắc không nhịn được thở dài, giọng điệu này làm cho người đàn ông đang lái xe nghe thấy, anh cảm thấy có chút khó chịu.
"Đồng tiểu thư."
"Hả?"
"Ngồi cùng xe với tôi khiến cô khó chịu lắm sao?"
Đồng Bắc Bắc trừng mắt nhìn, lắc đầu nói, "Không có."
"Vậy sao cô lại thở dài."
Đồng Bắc Bắc nhất thời nghẹn họng, âm thầm nói, "Không phải do anh."
Chu Thịnh nhướng mày nìn cô, " Tôi cũng hy vọng là không phải."
Đồng Bắc Bắc lầm bầm, tiếp tục dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh.
Bỗng nhiên, hai mắt cô sáng lên, cô nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng. Trong kỳ nghỉ đông, ban đầu cô nói rằng sẽ không kết hôn với Chu Thịnh, vì vậy gia đình không cho cô đi học nữa, nhưng bây giờ thì sẽ, Đồng Bắc Bắc đột nhiêm cảm thấy muốn đi học.
Đời trước cô không được đi học đại học. Lần, Đồng Bắc Bắc cảm thấy rất háo hức.
Cô quay lại nhìn người lái xe bên canh, het lên, "Chu Thịnh."
Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô, "Làm sao?"
"Tôi có thể tiếp tục đi học không?"
Nghe vậy, Chu Thịnh kinh ngạc nhìn cô, "Học? Đại học?"
"Ừ."
"Khi nào tôi không cho cô đi học?"
Đồng Bắc Bắc, "....A vậy sao." Vậy là có thể, nghĩ vậy, khóe môi Đồng Bắc Bắc không khỏi mỉm cười.
Cô nhìn về phía Chu Thịnh, chân thành nói cảm ơn, "Cảm ơn anh."
Chu Thịnh: "???" Liếc nhìn khuôn mặt đang cười của Đồng Bắc Bắc, Chu Thịnh khẽ ừ.
Từ nhà của Chu Thịnh lái xe về nhà Đồng Bắc Bắc, có chút xa, xe đi hơn một tiếng đồng, thật nhàm chán.
Hơn ba giờ chiều, cuối cùng cũng đến Đồng gia. Hai người xuống xe, đi vào trong.
Đồng Bắc Bắc đi vào, liền thấy dì của cô hét lên tên cô một cách kinh ngạc, "Bắc Bắc đã về rồi à!"
"Dạ." Đồng Bắc Bắc có mối quan hệ tốt với người dì này, vì vậy nói thêm một câu, "Đã về rồi ạ."
Bà nở nụ cười gật đầu, nắm tay cô hỏi, "Cơ thể không sao chứ, con hù chết chúng ta."
"Đã không sao rồi." Đồng Bắc Bắc an ủi bà, "Dì đừng lo lắng."
"Tốt tốt tốt, không lo lắng." Bà quay về hướng phòng khách hô một tiếng, "Bắc Bắc cùng Chu tiên sinh đến này."
Đồng Bắc Bắc: "......"
Dì vừa dứt lời, Đồng Bắc Bắc liền nghe được âm thanh từ bên trong truyền đến, "Trở về thì trở về, chẳng lẽ còn muốn chúng ta kiệu tám người nghênh đón sao."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc nheo mắt, cười giễu, bước vào trong nhà.
"Tất nhiên không cần, nhưng chị hai giọng của chị hơi chua nha."
Đồng Hạ quay đầu nhìn cô, ai u một tiếng, "Rốt cuộc cũng xuất viện, làm sao lại về nhà."
Đồng Bắc Bắc chuẩn bị mở miệng, Chu Thịnh liền giành nói, "Con gái đã kết hôn đều có thể về nhà, nhưng Bắc Bắc còn chưa kết hôn, vẫn là người của Đồng gia, như thế nào lại không thể trở về?"
Chu Thịnh vừa nói, sắc mặt của Đồng Hạ không được tốt lắm.
Dù sao, trong mắt nhà họ Đồng, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Đồng Bắc Bắc nhìn biểu cảm của họ, cũng không biết dũng cảm đến từ đâu, cười khẩy trước mặt mọi người, "Đúng vậy, tôi cũng họ Đồng, tại sao tôi không thể về nhà?"