19

Chờ đến lúc tôi tắm xong mở cửa ra thì bên ngoài hoàn toàn không có ai cả, cũng không biết Thẩm Yến Thời đi đâu rồi.

Qua thêm chừng mười phút nữa mới thấy cậu ta từ bên ngoài trở lại, trong tay cầm theo cái túi, nhìn thấy tôi còn đang loay hoay với cái máy sấy trong bộ đồ ướt sũng bèn ném cái túi qua cho tôi.

Bên trong là một cái quần màu trắng.

Cậu ta lười nhác nằm xuống giường: "Nhìn rất đẹp nên mua luôn, cậu cứ mặc trước đi."

Tôi vuốt chất liệu vải cotton tự nhiên, trong lòng cảm thấy không phải là hàng giả.

Nhưng mà, người kia còn ở trong phòng, tôi làm sao thay đồ được?

Tôi giả vờ ho khan hai tiếng, quái gở hỏi tới: "Vậy... tôi thay như nào đây?"

Người kia ngồi bật dậy: "Trần Tinh Đại, thay có cái quần thôi mà cậu cũng không... À rồi, hiểu rồi, tôi đi được chưa?"

Tôi thay xong bèn mở cửa gọi cậu ta vào, cậu ta nằm ở đầu giường bên kia rồi nói: "Được rồi, đợi thêm tí nữa đi, chờ tạnh mưa rồi về."

"Ừm..."

"Tôi ngủ một chút, tạnh mưa rồi thì gọi tôi."

Cậu ta nói xong còn phỉ nhổ khách sạn này một chút: "Cái khách sạn củ chuối nghèo nàn này đến cả cái ghế sofa cũng không có, lần sau không thèm tới đây nữa."

Sau đó, cậu ta nằm xuống rồi ngủ thiếp đi.

Ít nhiều gì thì tôi cũng hơi chống chế, dù sao một trai một gái... đúng nhỉ...

Nhưng tôi đã thăm dò Thẩm Yến Thời rất nhiều lần rồi nhưng người kia đều không có chút phản ứng.

Nhìn cậu ta co ro nằm ngủ ở một góc cuối giường như thế, không biết có bị cảm lạnh hay không nữa?

Thế là tôi mò ở trong đống đồ vật bày trí ở trên tủ đầu giường tìm thấy một cái remote, ngẫm nghĩ chắc là remote máy lạnh nên ấn nút mở máy lạnh lên.

Kết quả là sau khi tôi ấn nút mở, máy lạnh không hề động tĩnh nhưng giường lại rung lên...

Giường!

Rung lên!

Hơn nữa còn rung lắc rất kịch liệt theo nhịp độ trên dưới.

Tôi hốt hoảng lập tức nhảy xuống từ trên giường, quăng cái remote đi chỗ khác.

Tôi vừa định tìm remote máy lạnh thì Thẩm Yến Thời đã bật dậy, hốt hoảng từ trên giường nhảy xuống đất: "Đậu xanh! Động đất!"

"Trần Tinh Đại, mau đứng lên, động đất..."

Cậu ta vừa nghiêng đầu đã thấy tôi nằm lì trên giường, trong tay đang cầm cái remote màu trắng.

Tôi ngẩng đầu, xấu hổ nở một nụ cười phải phép: "À ờm, cậu tỉnh rồi hả?"

Giường còn đang rung lắc, mà tôi thì đầu tóc rối nùi, hận không thể lập tức chui xuống gầm giường.

Người kia khoanh tay trước ngực, dù hớt hải nhưng vẫn ung dung nheo mắt nhìn tôi: "Cậu làm gì thế?"

"À tôi... Tôi nói tôi sợ cậu bị lạnh, muốn bật máy lạnh lên nhưng rốt cuộc máy lạnh không có phản ứng, mà nó lại phản ứng, vậy cậu... Tin không?"

Sợ cậu ta không tin, tôi lại bổ sung thêm một câu: "Lời tôi nói là thật đó, thật là giường nó tự rung lắc trước."

Cả nhà yêu, bạn có dám tin một cái khách sạn nhỏ bé củ chuối này lại tân tiến như thế, làm một cái giường "tự động rung" không?

Đôi mắt Thẩm Yến Thời lóe sáng lên, nở nụ cười xấu xa vô lại: "Tôi còn tưởng cậu đang ám chỉ tôi gì đó nữa chứ?"

"Tôi không có, cậu đừng có mà đoán tung lung, đi ngủ sớm đi."

Tôi vội vàng tắt cái thứ "khởi đầu của cái ác" đáng c.h.ế.t này lại, nằm ngửa xuống trùm chăn kín mít.

20

Sau khi tạnh mưa, chúng tôi quay trở về nhà tôi một chuyến, sau đó lại cùng nhau quay về trường học.

Lúc tới trường tôi mới biết Thẩm Yến Thời đã chuyển vào trong lớp của mình rồi, lại còn đổi chỗ ngồi với bạn cùng bàn của tôi nữa.

Bây giờ thì bạn cùng bàn của tôi đã chuyển qua ngồi chỗ của Lý Niệm lúc trước, còn Thẩm Yến Thời thì trở thành bạn cùng bàn mới của tôi rồi.

Gần tới giờ học, Thẩm Yến Thời đưa cho tôi một lá thư màu xanh lam.

Tôi hỏi: "Đây là gì?"

"Thư tình đó." Cậu ta nói xong thì sáp lại gần, đè thấp giọng, dùng giọng gió khẽ nói với tôi: "Nhớ hồi âm."

Tôi không chút cảm xúc bỏ thư vào trong hộc bàn, lúc cúi đầu xuống vẫn không kìm được mà nở một nụ cười.

Người kia không nhịn được mà lặp lại lần nữa: "Nhớ hồi âm đó!"

Tôi nhỏ giọng đáp: "Biết rồi."

Nhưng mà đến khi chúng tôi thi cuối kỳ, Trần Mục Niên thi tốt nghiệp thì tôi vẫn không có hồi âm cho cậu ta.

Sau khi Trần Mục Niên thi xong ngày đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp, người kia đã tìm tới nhà hỏi tôi: "Thư hồi âm của tôi đâu?"

Tôi nghiêng đầu, chớp chớp mắt cố tình trêu cậu ta: "Thư hồi âm gì cơ?"

Ánh mắt Thẩm Yến Thời nhìn tôi rất có tính ám chỉ: "Cậu nói xem?"

Tôi giả vờ vô tội: "Cậu không nói tôi làm sao biết?"

Người kia nghiến răng: "Tôi gửi thư tình cho cậu, rồi còn thư hồi âm đâu?"

Tôi ngân dài một tiếng "À" nói tiếp: "Cái đó hả."

"Không có!"

Thẩm Yến Thời sửng sốt, qua hồi lâu mới thốt lên: "Trần Tinh Đại!"

Kì thực là tôi nhịn không được nữa, bật cười ha hả.

Người kia lập tức hiểu ra là tôi lại trêu ngươi mình, chìa tay về phía tôi mà đòi: "Nhanh đưa cho tôi!"

"Tôi thật sự không có viết!"

Mặt của cậu ta lập tức chuyển sang màu đen rõ rệt.

"Vậy bây giờ cậu nói cho tôi nghe."

"Không phải nói là không được yêu sớm sao?"

Tôi cố ý thở mạnh một hơi, ngừng một hồi lâu mới nói: "Hay là, lên Đại học rồi chúng ta nói sau ha?"

Ý tôi là: Chúng tôi thi vào cùng trường đại học.

Cậu ta hiểu, nhưng không hề nể mặt tý nào.

"Bây giờ lén lút yêu đương trước, đợi tới Đại học rồi công khai."

Tôi ngẫm nghĩ, nói: "Vậy cũng được, nhưng tôi muốn thi vào đại học A."

Người kia lập tức trả lời không hề do dự: "Vậy cứ thi vào đại học A thôi."

"Vậy cậu tưởng với thành tích hiện tại của hai đứa thì có thể thi đậu không?"

Thẩm Yến Thời nhoẻn miệng lên: "Không phải có một gia sư miễn phí sao?"

Tôi lập tức hiểu ra, về điểm này thì cả hai chúng tôi chính là: tư tưởng lớn gặp nhau.

Thế là, Trần - người công cụ - Mục Niên mới vừa thi tốt nghiệp xong đã phải ôn tập lại chương trình lớp 12 thêm một lần vào ngày nghỉ.

Tôi và Thẩm Yến Thời cũng thành công gia nhập vào đội ngũ chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi tốt nghiệp.

Sau đó tôi mới biết, thực ra người kia đã có suy nghĩ muốn thi vào cùng trường đại học với tôi từ lâu rồi.

Dùng thành tích học tập tốt ra để làm vật trao đổi, như thế mới khiến giáo viên chủ nhiệm cho phép cậu ta chuyển tới lớp của chúng tôi.

Bọn tôi yêu sớm, thật ra vẫn luôn nhận được sự ngầm chấp thuận của giáo viên.

Buổi tối hôm đó lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển vào đại học A, Thẩm Yến Thời cầm hoa tới đứng trước cửa nhà tôi.

Một bó hoa hồng lớn, mỗi một đóa đều được lựa chọn rất kỹ càng.

Ở giữa bó hoa là thư thông báo trúng tuyển của tôi và cậu ta.

"Trần Tinh Đại, bây giờ có thể công khai anh rồi đó."

Cái tên ngốc này, trong suốt một năm lớp 12 này, chúng tôi gần như là cùng nhau học tập, các bạn học đã nhìn ra từ lâu rồi.

Chỉ là ba mẹ tôi vẫn...

Tôi bỗng quay đầu lại.

Phát hiện bọn họ đang nhìn tôi với vẻ mặt mỉm cười.

Lúc này đây, tôi bỗng hiểu ra.

Hóa ra chuyện chúng tôi yêu sớm, tất cả mọi người đều đã ngầm thừa nhận rồi.

Tôi cầm lấy bó hoa, cười nói: "Chúng mừng anh thi đậu đại học A nhé, anh bạn trai!"

_Hết_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play