13
Vẻ mặt Thẩm Yến Thời căng thẳng, chạy tới ôm lấy tôi.
"Trần Tinh Đại, đừng sợ, tôi tới rồi."
Tôi khóc rất hăng, túm chặt lấy cánh tay của cậu ta.
Rồi chỉ vào nữ sinh vừa nãy chụp hình kia, nói: "Trong điện thoại của cậu ta có video."
Thẩm Yến Thời quay đầu nhìn về phía nữ sinh kia, hét lớn một tiếng: "Mang qua đây."
Nữ sinh kia co rúm lại, ngoan ngoãn đưa tới.
Lý Niệm lúc này muốn chuồn đi trong yên ắng, nhưng lại bị Thẩm Yến Thời lạnh lùng doạ nạt: "Cô dám chạy một cái thử xem."
Lý Niệm dừng chân lại.
Trần Mục Niên lúc này cũng chạy tới.
"Tinh Đại, em làm sao thế?"
Thẩm Yến Thời ôm chặt vai tôi, cánh tay luồng qua đầu gối rồi bế tôi lên đi tới bên cạnh Trần Mục Niên.
"Anh dắt cô ấy đi bệnh viện nghiệm thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi."
Trần Mục Niên ôm tôi đi xuống dưới lầu, dịu dàng hỏi tôi: "Tinh Đại, em sao rồi? Có đau hay không?"
Tôi vùi vào ngực anh ấy, nghẹn ngào nói: "Đau..."
"Ráng nhịn đi, anh lập tức dắt em tới bệnh viện."
"Ừm..."
Sau khi tới bệnh viện, ba mẹ tôi cũng vội vàng chạy tới.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đi tới hỏi thăm tình hình của tôi.
Tôi chỉ bị thương ngoài da và hoảng loạn, cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Ba mẹ lo lắng đến khóc thẳng, cứ mãi chất vấn giáo viên chủ nhiệm đã dạy học sinh như nào vậy, tại sao tôi lại bị bạo lực học đường như thế.
Trần Mục Niên đang nói chuyện điện thoại với người khác, nói rằng nhất định phải nghiệm thương.
Bác sĩ đưa ra kết quả là xây xát nhẹ, cộng thêm não bị hoảng loạn nhẹ.
Sau đó, Trần Mục Niên và giáo viên chủ nhiệm cầm báo cáo nghiệm thương tới trường học xử lý chuyện này, ba mẹ tôi thì dắt tôi trở về nhà.
Sau khi về đến nhà họ vẫn luôn an ủi, chăm sóc tinh thần cho tôi.
Lúc quay về phòng mình, nhìn thấy gò má sưng húp của mình trong gương, lại lần nữa tôi không kiềm chế được mà bật khóc.
Chưa được vài phút thì điện thoại của tôi đã vang lên.
Là một số điện thoại lạ.
Tôi không nghe máy.
Chỉ một lúc sau, đầu dây bên kia lại gọi tới.
Lần này, tôi do dự một chút rồi cắn môi ấn nút nghe.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Thẩm Yến Thời: "Trần Tinh Đại, cậu về tới nhà chưa?"
Tôi dằn lại cảm xúc vỡ vụn đang cuồn cuộn trong lòng, khẽ đáp một tiếng "Rồi."
Cậu ta im lặng vài giây rồi nói: "Trần Tinh Đại, khóc nhè sẽ xấu đó."
Tôi khịt khịt mũi, nhỏ giọng đáp: "Bây giờ cũng đã xấu rồi."
Có xấu hơn thì cũng có thể xấu hơn được như nào nữa chứ.
"Không xấu, cậu rất xinh đẹp."
Nói xong, cậu ta khưng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: "Phải tin vào mắt nhìn của tôi chứ."
Một đứa vốn dốt ngữ văn như tôi, vào giây phút này lại bỗng nghe hiểu được ý tứ bên trong lời mà người kia nói.
14
Cả hai bỗng im lặng.
Tôi vô thức siết chặt tay lại, hồi lâu sau mới nói: "Trường cấm yêu sớm."
"Tôi cũng không muốn viết bản kiểm điểm."
Tôi nói câu này rất nhỏ, nhưng Thẩm Yến Thời vẫn nghe được.
Cậu ta nghe xong lại khẽ cười một cái, giọng điệu khàn đục nghe rất quyến rũ: "Vậy tôi viết giúp cậu không được sao?"
Ngay lập tức, đầu tôi nhảy số nhớ lại lần trước người này viết bản kiểm điểm cho mình, tim bỗng nhiên đập nhanh, mang tai ửng hồng.
Tôi nói bằng giọng mũi: "Ai thèm, mấy cái mà cậu viết không phải là bản kiểm điểm đâu ha."
"Vậy chứ là gì?"
"Thư tình."
"Vậy cậu cũng không hồi âm lại cho tôi à?"
"Cậu cũng có phải viết cho tôi đâu."
Người kia thoáng sững sốt, nói: "Được, vậy lần sau tôi viết cho cậu, cậu nhớ hồi âm lại cho tôi đó."
"Được." Tôi đáp.
Đôi bên nói xong lại im lặng.
Qua một lúc rất lâu sau đó, Thẩm Yến Thời nói: "Trễ rồi, cậu nên đi ngủ đi."
Tôi mím môi, khẽ đáp một tiếng "Ừm".
Không hiểu tại sao tôi lại có chút không nỡ, không muốn cúp máy.
Thời gian lần nữa như đứng hình tại chỗ, dây dưa suốt nửa phút sau mới nghe người kia mở miệng nói: "Vậy, tôi cúp nhé?"
"Được."
Vào lúc tôi chuẩn bị cúp máy, cậu ta bỗng gọi tôi: "Trần Tinh Đại!"
Tôi: "Hả?"
"Không được khóc nữa."
Lúc này đây, lòng tôi như bị cái gì đó bắn trúng, rung động mãi không thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, đáp lời người kia: "Được."
Sáng hôm sau, tôi được Ninh Manh cho biết là lúc cậu ấy nhìn thấy tôi bị đám người kia lôi đi, sợ tôi gặp chuyện nên đã gấp rút đi tìm người giúp đỡ, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Yến Thời ở dưới lầu.
Tối đó, tôi nói tiếng cảm ơn với Ninh Manh.
Lý Niệm cũng gửi lời mời kết bạn với tôi thông qua nhóm chat trên QQ, nhưng bị tôi từ chối.
Một lúc sau, wechat lại thông báo có người muốn thêm bạn bè với tôi.
Tôi lại tưởng là cô tâ nên cũng không thèm nhìn.
Đại khái là qua nửa tiếng sau, wechat lại nhắc tôi rằng có người muốn thêm bạn bè với tôi.
Tôi mở ra xem, lại là Thẩm Yến Thời.
Lần đầu tiên, lời chào mở đầu của cậu ta lúc kết bạn với tôi là "Thẩm Yến Thời".
Thấy tôi không có chấp nhận, sau đó cậu ta đã thay đổi lời chào mở đầu.
"Add đi rồi tôi cho cậu xem cơ bụng".
Chắc là sẽ không có ai từ chối việc ngắm múi bụng đâu nhỉ?
Thế là, tôi chấp nhận.
Chưa tới một phút sau, cậu ta đã gửi tin nhắn cho tôi.
Thẩm Yến Thời: [...]
Cậu ta lập tức gửi thêm một đoạn tin nhắn thoại nữa, tôi click mở đã nghe giọng điệu vừa buồn cười lại vừa cạn lời của người kia.
"Cậu đúng là khiến tôi ức đến bật cười rồi đấy, kết bạn với cậu nửa buổi trời cậu không đồng ý, vừa nói cho cậu xem cơ bụng thì chấp nhận liền luôn. Trần Tinh Đại, cậu đúng là hay ghê á."
Tôi: "..."
Chủ yếu là vì lúc này tôi thật sự nghĩ rằng cậu ta là Lý Niệm.
Nhưng mà có cơ bụng, không xem thì uổng quá rồi.
Trước đây yêu đương qua mạng với cậu ta cũng là vì lý do này, bây giờ cũng không có ngoại lệ.
Tôi: [Cơ bụng đâu?]
Thẩm Yến Thời lại gửi một tin nhắn thoại tới: "Trần Tinh Đại, cậu không sợ bị đau mắt hột hả?"
Xí!
Trước đây tôi cũng có nhìn không ít lần đâu, nếu bị đau mắt hột thì đã bị từ lâu rồi.
15
Tôi liên tục giục người kia: "Nhanh lên đi, sắp đi ngủ rồi."
Thẩm Yến Thời: "Cậu cũng gấp quá ha!"
Dư thừa, xem cơ bụng mà, có thể không gấp sao?
Thẩm Yến Thời: "Đợi chút, vẫn chưa chụp."
Tôi: "Gửi 20 tấm."
Thẩm Yến Thời: "Biết rồi, bà nội của tôi."
Câu nói này của cậu ta có chút bất lực, cũng lại có chút cưng chiều.
Tôi kìm lòng không được, bật cười ngây ngô.
Tranh thủ bò lên trên giường, mong đợi xem ảnh chụp mà người kia gửi qua.
Đợi một lúc, cuối cùng tôi cũng bắt đầu phấn khích rồi.
Lúc ảnh được gửi qua, tôi chỉ mới nhìn thoáng qua đã kích động tới mức làm rớt điện thoại lên trên gối nằm.
Hai tay nắm chặt, mắt thì nhắm chặt, phấn khích muốn hét lên cho thỏa mãn!
Cứu với!
Tôi phấn khích quá.
Cậu ta trong hình chỉ mặc một cái quần thể thao màu xám, dưới ánh đèn làn da trắng kia đang đổ mồ hôi cuộn thành từng giọt nhỏ giống như vừa mới tập thể dục xong, tóc trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Thật đúng là sexy quá mà!
Vừa đẹp trai vừa gợi cảm, yêu c.h.ế.t đi được.
Tôi kéo chăn che chắn toàn bộ cả người.
Trong không gian oi bức tối mờ, hơi thở của tôi gấp gáp, gò má nóng lên.
Tim đập rất nhanh, có cảm giác như bọt bong bóng màu hồng phấn đang ùng ục trào dâng như muốn xé toang lồng ngực chui ra ngoài.
Điện thoại di động lại rung lên, là của đương sự gửi tới.
"Thỏa mãn không?"
Tôi không kiềm được khóe miệng khẽ cong lên, đôi chút rụt rè khiến tôi gửi qua ba chữ.
"Cũng tạm được."
Thẩm Yến Thời: [Con gái Trung Quốc, miệng nói không nhưng trong lòng nói có.]
Trái tim nhỏ của tôi đúng là có chút mất khống chế mà thoáng rung động, qua loa gửi một câu "Đi ngủ đây" rồi tắt điện thoại, sau đó cũng tắt luôn đèn phòng.
Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, tôi trốn trong chăn.
Cảm nhận được rõ ràng lồng ngực mình có con nai nhỏ phấn khích như thể muốn nhảy ra ngoài, tôi không kiềm được mà che ngực mình lại, sau thì chuyển sang bịt chặt khóe miệng cười đến sắp rách của mình vào trong lòng bàn tay, lén lút cười ngốc.
Trong đầu lại bỗng vang lên câu nói kia...
'Tiêu mày rồi, mày va phải con quỷ tình yêu rồi'.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT